Cố Đông Mai biết cô em chồng đều là muốn tốt cho cô, bây giờ đã có con trai rồi, cô cũng không nợ nhà họ Giang cái gì, về sau nếu nhà chú hai còn dám tới cửa vòi tiền, cô cũng có thể nắm chắc phần thắng mà vặc lại.
Giang Đại Trân liếc nhìn chị dâu cả nhà mình một cái thật sâu, chỉ hy vọng cô có thể thật sự làm được, làm cha mẹ mà còn không ưỡn thẳng sống lưng được, thế thì mấy đứa nhỏ kia lại càng không có đường sống.
Trong lúc trầm tư ánh mắt Giang Lai Đệ sáng lên, anh vẫn chưa được gặp chị cả chị hai chị ba với cả chị tư, bây giờ chị cả còn sống, chị hai cũng chưa gả cho gã ngốc ở thôn bên, tất cả đều đã bắt đầu lại lần nữa, có lẽ ông trời cho anh trọng sinh chính là để anh ngăn cản những chuyện không nên xảy ra đó, để các chị gái được sống hạnh phúc.
Giang Lai Đệ cảm thấy mình đã tìm thấy mục đích của việc trọng sinh, lập tức thay đổi dáng vẻ suy sút vừa rồi, đời này, anh nhất định phải sống một cuộc đời khác trước kia.
“Ái chà, bảo sao hôm nay tôi cứ thấy hỉ thước rì rầm kêu, hóa ra là quý nhân của chúng ta về thôn.” Một giọng nữ sắc nhọn như bóp ra từ cổ họng vọng tới.
Phạm Tiểu Quyên đang buôn chuyện với người ta ở quầy bán quà vặt trong thôn, thì nghe có người nhiều chuyện nói cô em chồng tiền đồ kia của nhà cô ta xách theo túi lớn túi nhỏ đi về hướng nhà mẹ đẻ, đều cùng là anh em như nhau, đống đồ kia thể nào cũng phải có một phần của nhà cô ta cho xem, Phạm Tiểu Quyên sao còn ngồi yên nổi, vội vội vàng vàng chạy về phía nhà cũ.
Vào phòng, hai mắt cô ta giống như đèn pha cẩn thận nhìn kỹ từ trên xuống dưới, sợ nhìn sót cái gì, nhưng mà tìm một vòng, cũng không phát hiện thứ mới lạ nào. Lúc tầm mắt chuyển lên trên người Giang Đại Trân, hai mắt sáng lên.
“Bộ đồ này là mới cắt đúng không nhỉ, cũng thật đẹp, em rể đối xử với em cũng tốt ghê, đâu giống như anh hai em, một chút tài cán cũng không có, chỉ có thể khâu khâu vá vá mà sống tạm qua ngày.”
Trên người Giang Đại Trân chính là quần áo kiểu nữ thời thượng nhất hiện giờ, cổ áo lớn và hai hàng khuy hợp mốt, lúc cắt may có hơi thắt lại chỗ vòng eo, khiến cho cả người vừa thời thượng mà lại gọn gàng.
Một bộ như này cũng phải tốn không ít phiếu vải, ở trong thôn, đàn bà con gái nhà nào mà dám phá của như vậy, thì đã sớm bị ông chồng nhà mình đánh chết rồi.
Phạm Tiểu Quyên đỏ mắt mà nhìn bộ quần áo này, hận không thể trực tiếp lột xuống rồi tròng lên trên người mình.
“Chị hai chính là khách ít đến mà, sao trên tay cũng không mang theo ít đồ gì vậy, chị cả sinh con trai, chị làm em dâu thì cũng phải mang một rổ trứng gà đến đây chứ nhỉ.” Giang Đại Trân phiền nhất chính là cô chị dâu thứ không phóng khoáng này của mình, cũng không để ý đến lời nói của cô ta, nhìn hai tay trống trơn của cô ta, mỉa mai mà nói.
Phạm Tiểu Quyên sao mà nỡ mang trứng gà gì đó tới đây được, cô ta còn hận không thể bê sạch nhà cũ đi thì có, Đại phòng sinh con trai mà là chuyện vui cái thá gì, gầy đét cứ như con khỉ con, chết rồi mới tốt, như vậy thì tất cả của ông cụ mới thuộc về bọn họ.
Cô ta không ngờ mình cầu Bồ Tát bái phật, vậy mà vẫn để cho Đại phòng sinh ra thứ của nợ này, cô ta chỉ cần vừa nghĩ đến sau này trợ cấp mà cha mẹ chồng cho nhà mình ít đi, đến mong muốn bóp chết đứa nhỏ trong lòng Giang Đại Trân cũng có.
“Ha ha, cô cả đúng là biết nói đùa, chị với anh hai của em đều sắp không còn gì ăn luôn rồi, nào còn có trứng gà ở đâu ra chứ.” Phạm Tiểu Quyên cứng mặt nói, đột nhiên vỗ vỗ đầu, “Úi chết, chị chợt nhớ ra, Ái Quốc với Ái Đảng còn chưa ăn cơm, chị phải chạy về nấu cơm thôi.”
Phạm Tiểu Quyên thấy không chiếm được lợi lộc gì, lập tức phủi mông muốn bỏ chạy lấy người, Giang Đại Trân cũng không như quả hồng mềm Cố Đông Mai kia, cô ta bắt nạt không nổi.
Cố Đông Mai với Giang Đại Trân biết rõ đức hạnh của cô ta, cũng không ngăn cản. Phạm Tiểu Quyên vội vội vàng vàng chạy ra ngoài nhà, nhìn vào sân tức tối dậm dậm chân, chắc chắn là cô em chồng đã mang theo thứ tốt gì đó tới đây, nhà anh cả được lợi hết rồi, cô ta cực kỳ không cam lòng.