“Ivy, cậu vẫn chưa tan làm à.”
Susan sửa soạn đồ đạc xong, đang định tan tầm, nhìn thấy cô ngồi ở trên vị trí, trước mặt chất một chồng tài liệu thật dày, không hề có ý định tan tầm, tò mò hỏi, “Hôm nay không phải đi đón cháu ngoại gái của cậu à?”
Ivy ngẩng đầu, làn da cô trắng nõn, một chiếc kính to đồ sộ che khuất nửa khuôn mặt, nhẹ đẩy gọng kính trên sống mũi, dịu dàng mỉm cười: “Hôm nay con bé bị giáo viên giữ lại ở phòng thí nghiệm để thực hành rồi, có lẽ sẽ không về nhà, tớ làm nốt dự án này rồi sẽ về.”
Nghĩ đến cháu ngoại gái Mỹ Lâm ham tranh đua của nhà mình, trong lòng cô cũng hoàn toàn mềm đi.
“Cậu đấy, cũng đừng liều mạng quá, đã là người hơn bốn mươi tuổi rồi, cũng không thử suy xét vấn đề cá nhân, tớ thấy David ở trên lầu có ý với cậu thì phải, cậu thật sự không thử suy xét sao?”
Susan nháy mắt với cô.
“Không được, tình hình của tớ cậu cũng biết mà, tớ thật sự không có ý định kết hôn, được rồi, ông xã của cậu còn đang chờ cậu ở dưới lầu kìa, cậu mau đi xuống đi.”
Ivy nhấp môi, vẫy tay chào tạm biệt với cô ấy, loại tình huống này của cô, cũng không nên rước họa cho người khác.
“Ừ nhỉ, tớ cũng quên mất, vậy tớ đi đây, cậu cũng về sớm chút đi nhé.” Susan vỗ vỗ đầu, cô ấy suýt nữa thì đã quên mất ông xã nhà mình, vẫy vẫy tay với Ivy, xách túi lên vội vàng chạy ra ngoài.
Cô thu lại ánh mắt, tầm mắt trở lại trên tài liệu trước mặt mình, nhưng mà suy nghĩ lại bị mấy lời Susan vừa mới nói kia dắt đi xa.
Ivy, tên cũ là Giang Lai Đệ, từ nhỏ cô sinh sống ở một nông thôn nhỏ ở Trung Quốc, sinh ra ở thập niên 60, đã trải qua mười mấy năm hỗn loạn nhất kia của Trung Quốc, nếm đủ chua ngọt đắng cay của cuộc đời, căn nhà kia, để lại cho cô toàn là ký ức đau đớn, bắt đầu từ lúc còn nhỏ, cô đã muốn thoát khỏi nơi đó.
Giang Lai Đệ có bốn người chị gái, cô là em gái nhỏ nhất trong nhà, nhưng mà ở trong ngôi nhà trọng nam khinh nữ kia, cô chưa từng bởi vì là em út mà được lấy một chút thương xót.
Lúc bọn họ liều mạng làm việc, hai đứa con trai của nhà chú hai được chơi đùa khắp nơi, lúc bọn họ đói đến mức đầu váng mắt hoa, hai đứa con trai của nhà chú hai vẫn thỉnh thoảng được ăn thức ăn mặn, chị cả với chị hai người thì gả cho người goá vợ, người thì gả cho người què, chỉ để cho hai nam đinh bảo bối kia cưới vợ.
Ông nội trọng nam khinh nữ mà lại nghiêm khắc, bà nội ngang ngược xảo quyệt, cha thì nhu nhược chỉ biết vùi đầu làm quần quật, mẹ thì bởi vì không sinh được con trai mà bị bà nội chèn ép không ngóc đầu lên được.
Ông bà nội cảm thấy con trai lớn nhà mình tuyệt hương khói, luôn muốn nhận một đứa thừa tự từ con thứ hai, thừa kế hương khói của Đại phòng, liều mạng bòn rút nhà bọn họ để nuôi nấng cả nhà chú hai ham ăn lười làm, mà cặp vợ chồng yếu đuối vô năng kia chỉ biết trơ mắt nhìn mấy đứa con gái của mình trở thành công cụ kiếm tiền cho nhà người khác.
Thời thơ ấu của cô tồn đọng một chút ấm áp, cũng là đến từ chính mấy người chị gái, dưới loại tình cảnh này, năm chị em gái các cô chỉ có thể nâng đỡ nhau bước tiếp, nhớ lại những ngày tháng một cái bánh ngô rau dại chia ra cho năm người ăn, đúng là ngọt ngào chua xót.
Trên mặt Ivy hiện lên một tia đau buồn, đáng tiếc chị cả tuổi còn trẻ đã bị gã chồng nát rượu kia bạo hành mà mất đi mạng sống, chỉ để lại một đứa con gái là Mỹ Lâm, cô đã từng hứa với chị cả, nhất định sẽ nuôi dạy Mỹ Lâm thành người. Cũng bởi vì bên người có một đứa nhỏ, cho nên đến nay cô cũng không tìm được đối tượng thích hợp, phí thời gian đến giờ.