Chương 43: Cô Đừng Khách Sáo

Lục Kính Quân là sĩ quan, ở phương diện này tin tức cũng rất linh thông. Lạc Kỳ thì mờ mịt.

Kiếp trước cô từng nghe người ta nói qua, trong thời đại bùng nổ phiếu, dựa vào phiếu mua sắm, có phiếu cái gì cũng dễ nói, không có phiếu cái gì cũng không mua được, cho dù là trong tay có tiền, vậy cũng không khác gì giấy vụn.

Cô chưa từng trải qua thời đại này, cô cũng không cách nào tưởng tượng được tình hình cái gì cũng phải dựa vào phiếu mua là như thế nào, nhưng bản năng của cô có chút e ngại.

Buổi chiều Lục Kính Quân chạy cả đoàn mới lấy được những vé này, anh suy nghĩ vợ mình vừa mới tới bộ đội khẳng định không có gì cả, vì thế anh đặc biệt tìm binh lính từ thành thị, tiêu tiền từ trong tay bọn họ đổi lấy một đống lớn phiếu, phiếu gì cũng có.

“Tôi đã hỏi qua bộ phận hậu cần của chúng ta, sau này mỗi tháng bộ đội sẽ dựa theo nhu cầu sinh hoạt phát cho những chiến sĩ.”

Lạc Kỳ yên lặng cầm đồ Lục Kính Quân đưa cho cô, cẩn thận giả vờ. Cô cũng không có ý định làm vợ chồng, cho nên không đinh giả vờ thanh cao không tiêu tiền quân đội của Lục Kính Quân.

Mời một bảo mẫu còn phải trả lương, cô giúp Lục Kính Quân nuôi con, tiêu tiền anh thì sao chứ?

Lục Kính Quân nói xong chuyện phiếu lương thực, lại cùng Lạc Kỳ nói về công việc của cô: “Nhà trẻ trong đoàn đã xây xong, trong đoàn người trông coi đứa nhỏ cũng đã định xong, chọn ra hai người trong các quân tẩu. Tiền lương một tháng là mười đồng, trợ cấp hai mươi kg thực phẩm. Nhà trẻ đang ở trong đoàn chúng ta, đồng chí Hiểu Kỳ, cô có muốn làm công việc này không?”



Đứa nhỏ trong đoàn không nhiều lắm, dưới năm tuổi cũng không quá mười người, cách nhà cũng gần, Lục Kính Quân cảm thấy Lạc Kỳ nếu lựa chọn giáo viên nhà trẻ, có thể sẽ thoải mái hơn một chút.

Lạc Kỳ không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Tôi không thích chăm sóc trẻ con, cho nên tôi đi làm ở nhà máy dệt.”

Lục Kính Quân ở chung với Lạc Kỳ mấy ngày nay cũng thăm dò rõ tính tình Lạc Kỳ, biết chủ ý của cô lớn, bởi vậy lúc anh khuyên bảo Lạc Kỳ căn bản cũng không ôm hy vọng gì.

Nghe Lạc Kỳ nói, Lục Kính Quân có cảm giác quả nhiên như thế, sau đó liền nói: “Vậy cũng được, trong đoàn đã tiếp xúc với lãnh đạo nhà máy dệt may, đám người nhà các người sau khi nhà máy hoàn thành có thể đi làm. Người muốn đi thì đi bộ hậu cần báo danh, tên của cô tôi đã nói qua với bộ phận hậu cần. Tôi sẽ nói chuyện một lần nữa.”

Lạc Kỳ không nghĩ tới Lục Kính Quân lại nhanh như vậy sẽ giúp cô giải quyết chuyện này, cô mím môi: “Cám ơn.”

Lục Kính Quân trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Không cần khách khí.”

Sau đó hai người liền rơi vào trầm mặc, Lục Niệm Tần ở trên trấn dạo một vòng, cùng hai đứa nhỏ khác chạy nhảy nhảy dã ngoại cả buổi chiều, trở về cũng mệt mỏi.