Chương 42: Trách Nhiệm Của Người Đàn Ông

Lạc Kỳ nghe vậy, hảo cảm đối với quân nhân lại tăng lên vài phần.

Ba người chậm rãi mang theo đứa nhỏ lảo đảo trở lại viện người nhà, ở bên trái người nhà để đồ các cô mua về, chỗ ở của Lâm Hải Yến và La Nguyệt Quý cách cửa lớn đều gần, đi không được mấy bước các cô liền về nhà.

Phòng ấm được giao cho Lục Kính Quân cách hơi xa, đồ đạc trong tay lại có chút nặng nề, Lạc Kỳ dắt Lục Niệm Tần đi về phía kia.

Lục Niệm Tần ở chung với Lạc Kỳ một ngày, lời nói cũng trở nên nhiều hơn, trong miệng ríu rít, Lạc Kỳ căn bản nghe không hiểu bé con nói cái gì, chỉ có thể ừ ừ a a đáp lời.

Hai người ông nói gà bà nói vịt nói, hết sức hài hòa.

Lục Kính Quân đúng lúc này trở về, anh nhìn Lạc Kỳ cùng Lục Niệm Tần đi ở phía trước, cước bộ dừng khẽ dừng, sau đó liền sải bước tiến lên, đi đến bên cạnh Lạc Kỳ, anh đưa tay cầm đồ vật trong tay Lạc Kỳ, Lạc Kỳ nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy là anh liền buông tay ra.

Chưa đi được mấy bước đã đến sân, Lạc Kỳ cùng Lục Kính Quân trước sau chân vào cửa.



Lạc Kỳ mang theo Lục Kính Quân đến phòng kháng ở phía đông, Lục Kính Quân buông đồ mua về, cũng đẩy cửa đi vào.

Anh từ trong túi lấy ra một phần lương quyển màu đỏ cùng một xấp phiếu hoa hoa lục lục cùng đống tiền, đưa tới trước mặt Lạc Kỳ: “Đây là lương thực buổi chiều tôi đến bộ hậu cần đoàn mới mở, về sau mỗi tháng đều có thể dựa vào phiếu đi lĩnh lương thực. Hộ khẩu của tôi ở trong quân đội, cô là người nhà của tôi, cho nên hai chúng ta tổng cộng có thể lĩnh bốn mươi cân lương thực, Niệm Tần còn nhỏ, mỗi tháng có thể lĩnh mười cân. Những tấm phiếu thịt này đều do tôi lấy với đồng đội vào buổi chiều.”

“Trước kia một mình tôi ăn no cả nhà không đói, Niệm Tần còn nhỏ cũng không ăn được bao nhiêu cơm, lần trước chúng ta kết hôn, tôi dùng vài tấm vé công nghiệp cùng một ít vé vải, trong tay không có bao nhiêu hàng tồn kho, có điều trước kia tôi cho chiến hữu mượn không ít phiếu, bọn họ đều mang tới cho tôi.”

Lạc Kỳ ngẩn ra, nhìn lương thực trong tay Lục Kính Quân nói không nên lời. Mãi cho đến giờ phút này, Lạc Kỳ mới bỗng nhiên nhớ tới thì ra ở thời đại này, mua đồ đều phải dùng phiếu.

Nguyên chủ sống ở nông thôn, các cô ngay cả trấn cũng rất ít đi, quanh năm suốt tháng cũng không mua được mấy thứ. Mì gạo do nhà tự trồng, rau xanh là do nhà tự trồng, thịt cũng được phân chia trong đội. Những thứ để mua bằng phiếu thực sự không nhiều, vì vậy nguyên chủ không có nhiều ấn tượng về mấy thứ như phiếu.

Lạc Kỳ lẩm bẩm nói: “Hôm nay chúng ta ra đường mua đồ ăn mua thịt đều không cần dùng vé.”

Lục Kính Quân nói: “Lô Lĩnh trấn bên này là một địa phương nhỏ, phiếu qua lại bên này thời gian cũng không dài, lúc trước cũng chỉ là lương thực dầu mỡ muốn phiếu, có điều hiện tại rất nhiều thứ đều phải dùng, phiếu thịt, phiếu đường gì đó.”