“An An thế nào rồi?”
Cố An An cảm thấy đầu mình đau vất vưỡng, bốn phía dường như có rất nhiều người vây quanh, từng giọng nói quan tâm toàn bộ chen vào trong đầu cô, làm cô nhịn không được nhíu mày.
“Không có gì trở ngại, khả năng là cảm nắng thôi, trở về dùng nước ấm lau mình cho bé, cách một đoạn thời gian đút miếng nước cho cô bé là được.”
Thôn Tiểu Phong có trạm y tế riêng, nói là trạm y tế nhưng trên thực tế cũng chính là một nhà trệt nhỏ, bên trong có một thầy lang chân đất hơn 50 tuổi, ngày thường khám bệnh giúp người trong thôn, thu phí cũng không đắt, xem bệnh mua chút thuốc cũng chỉ là chuyện mấy xu mấy hào.
Người trong thôn đều tiết kiệm quen, không đến vạn bất đắc dĩ là sẽ không vào thành phố khám bệnh, gặp được bệnh mà thầy thuốc chân đất khám không được thì hoặc là chịu đựng qua đi, hoặc là không chịu được thì mới đi vào thành phố.
Trước hết phát hiện Cố An An không thích hợp chính là Cố Kiến Nghiệp, sau khi hắn tắm rửa xong thì hào hứng chạy về phòng chuẩn bị ôm con gái bảo bối thơm ngào ngạt ngủ một giấc trưa. Không nghĩ tới, tay vừa chạm vào người An An thì thấy nóng hầm hập, khuôn mặt nhỏ còn lộ ra đỏ ửng cực kỳ không bình thường. Cố Kiến Nghiệp thử muốn đánh thức con gái, nào biết hai mắt Cố An An nhắm nghiền, rầm rì miết nhưng không chịu tỉnh lại.
Cố Kiến Nghiệp lập tức nóng nảy, bên ngoài Miêu Thúy Hoa và Cố Nhã Cầm đang giặt quần áo thì nghe được tiếng hô giật mình của Cố Kiến Nghiệp, cũng đi đến liền thấy bé con không quá bình thường bị hắn ôm vào trong ngực, vội vàng thúc giục hắn mang theo An An đi trạm y tế. Miêu Thúy Hoa nghĩ nhiều hơn hai vợ chồng bọn họ, trở về phòng cầm mấy đồng tiền, dự bị tùy lúc đi bệnh viện lớn ở huyện thành.
“A —— nha ——”
Đang lúc Cố Kiến Nghiệp cảm thấy thầy lang này không đáng tin cậy lắm, muốn mang theo con gái đi huyện thành cẩn thận kiểm tra thì Cố An An yếu ớt tỉnh lại. Cô không ý thức được tình huống hiện tại của mình, chỉ cảm thấy đầu phình đau, cứ giựt giựt, làm một cô gái nhỏ sống lại liền không chịu quá tội, được chiều chuộng che chở bẹp miệng.
“A a ——”
Cô bé nhỏ ở trong lòng ngực ba, bên cạnh còn có ánh mắt quan tâm của mẹ và bà nội, làm Cố An An vốn dĩ khá bình thường nhịn không được có chút muốn khóc, đôi mắt và mũi đỏ lên, rầm rì lại không khóc ra tiếng.
Miêu Thúy Hoa cảm thấy cháu gái đó là gặp đau khổ lớn, cái gọi kia đau lòng làm sao, giọng nói liên tục dỗ dành tâm can à bảo bối à, hận bản thân không thể thay cháu gái chịu cái đau này.
“Mẹ à, nếu không đưa An An vào thành phố đi, xem dáng vẻ của An An không giống như là cảm nắng.” Cố Kiến Nghiệp nhìn dáng vẻ khó chịu của con gái, trong lòng căn bản là không nén được.
“Đều do con mà ra cả, là con không có xem trọng An An, anh nói xem vừa nãy còn tốt cơ mà, chỉ trong một chốc thời gian sao lại như vầy chứ.” Hai đứa con trai đầu đều chắc nịch, cho dù có ốm vặt đau vặt thì Cố Nhã Cầm cũng sẽ không lo lắng như vậy. Nhưng con gái nhỏ nhắn mềm mại như vậy, cô dùng chút lực đều sợ làm đau con bé, hiện tại như vầy không phải đang khoét trái tim cô à.
Thầy lang chân đất bên cạnh đầu đầy vạch đen, còn không phải là nóng một chút à, cần đến dáng vẻ sinh ly tử biệt như vầy hả, hơn nữa nông thôn này thật đúng là không hiếm lạ bé gái, ông trước nay chưa thấy qua có người đối xử con gái tốt như thế nào.
“Oa ——”
Cuối cùng Cố An An nhịn không được khóc lớn tiếng, trong đầu quanh quẩn từng cảnh của kiếp trước và từng cảnh của kiếp này, nhìn người nhà gấp như là kiến bò trên chảo nóng, trong lòng cô hạ quyết định rằng từ hôm nay trở đi cô chính là Cố An An, Cố An An sinh ra ở năm 1957.
Cố Kiến Nghiệp không biết con gái suy nghĩ gì, thấy bé con khóc xé ruột xé gan, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, trong đầu nháy mắt trống rỗng, không chút nghĩ ngợi phải mang theo con gái đi huyện thành.
Miêu Thúy Hoa và Cố Nhã Cầm cũng không ý kiến, thúc giục Cố Kiến Nghiệp động tác nhanh lên, lập tức về nhà cưỡi xe đạp mang theo bé con đi huyện thành.
Lúc này Cố An An mới ý thức được chính mình hình như làm sai chuyện rồi, thấy mình làm cho ba mẹ và bà nội gấp lên, chỉ là lúc đầu khóc quá mức nên mặc dù lúc này ngừng lại cũng ngăn không được nấc vài cái.
“A a ——”
Cố An An thật vất vả ngừng khóc thút thít, mấy người Cố Kiến Nghiệp bên này cũng chuẩn bị xong xuôi, Miêu Thúy Hoa đưa tiền cho con dâu, lại sắp xếp một cái túi nhỏ đưa cô, bên trong đặt vài bộ quần áo tắm rửa của Cố An An, ai cũng không biết thầy lang ở huyện thành này sẽ nói như thế nào.
Cố Kiến Nghiệp đã chuẩn bị tốt, thấy vợ ôm con rồi bèn thúc giục vài tiếng.