Chương 6.2: Dị năng

“Cả người anh hôi rìn à, buổi chiều còn đi trong huyện không?” Cố Nhã Cầm nhìn thấy áo sơ mi sau lưng chồng đều ướt đẫm, nghĩ lần này ra xe hắn vừa đi là ba ngày, phỏng chừng trữ không ít quần áo dơ mang về, cô phải sớm chút giặt sạch quần áo, đỡ phải đến lúc đó không quần áo mặc.

“Không cần đi nữa, buổi chiều nghỉ ngơi.”

Cố Kiến Nghiệp rút lại ánh mắt từ trên người con gái béo, thành thật trả lời vợ.

“Vậy được rồi, anh tranh thủ thời gian cởϊ qυầи áo trên người ra rồi tắm rửa đi, em giúp anh giặt quần áo luôn một thể.” Cố Nhã Cầm không buồn ngủ lắm, dứt khoát xuống giường đất, nhìn con gái ngủ trên giường đất bèn lấy qua gối đầu và chăn bông bên cạnh, cẩn thận làm một vòng rào cản xung quanh giường đất, lấy sức lực của đứa nhỏ mới vừa trăng tròn, người chẳng lật được bò cũng không xong thì “tường vây” này chẳng khác nào một đường lạch trời, phòng ngừa bé rơi xuống giường đất.

Cố Kiến Nghiệp lái xe ba ngày này vì tiết kiệm tiền ở nhà khách nên mỗi tối đều ngủ ở trên xe, eo đau lưng đau, đã sớm buồn ngủ đến nỗi mí mắt đánh nhau. Chẳng qua hắn biết vợ yêu thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không cho phép dáng vẻ này của hắn lên giường, chỉ có thể vẻ mặt đau khổ xuống giường đất, tính toán làm cái tắm chiến đấu tốc chiến tốc thắng, sớm chút quay lại ôm con gái thơm tho mềm mại ngủ một giấc trưa.

Hai người đi ra ngoài không bao lâu, Cố An An vốn dĩ còn đang ngủ ngon lành liền chậm rãi mở mắt ra, từ trong ngủ mơ tỉnh lại, cau mày, vặn qua vặn lại như bánh quai chèo.

Hóa ra không có Cố Nhã Cầm ở bên quạt gió, một con muỗi hoa văn lớn không biết từ nơi nào chạy tới thoải mái hút máu trên cánh tay béo múp của Cố An An, Cố An An cảm giác bị chích, bị ngứa làm tỉnh dậy.

Hiện tại nhà nông gia đuổi muỗi dùng đều là ngải thảo, có hai loại phương pháp sử dụng, một loại là phơi khô ngải thảo, sau đó đốt lên, dùng khói của ngải thảo đốt lên hun muỗi đi, còn có một loại là nấu nước ngải thảo, sau đó dùng nước ngải thảo lau mình, cũng có thể đuổi muỗi.

Cố An An hầu như mỗi ngày đều sẽ được Cố Nhã Cầm dùng nước ngải thảo lau người rất nhiều lần, bởi vì muỗi thích chích trẻ con da thịt non nhất, đặc biệt là Cố An An. Làn da của cô bé trắng nõn, chỉ cần bị muỗi cắn, chỗ muỗi chích sung đỏ lên nhìn thấy đặc biệt ghê người. Bởi vì cô tuổi còn nhỏ chịu không nổi khói ngải thảo nên mỗi ngày Cố Nhã Cầm sẽ nấu một nồi nước ngải thảo, rảnh rỗi thay cô lau mình, bởi vậy tình trạng bị muỗi cắn của cô đỡ hơn rất nhiều.

Vương Mai vì chuyện này không thiếu nói thầm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ghét bỏ cô bé phí nước lại phí củi, nhưng người ta cũng không nói thẳng, Cố Nhã Cầm cũng liền lười phản ứng chị ta, tùy chị ta thôi.

Hôm nay sức chiến đấu của con muỗi hoa văn lớn này hiển nhiên mạnh hơn con muỗi bình thường, vậy mà không có bị mùi ngải thảo cả người hun đi. Cố An An nâng cánh tay lên làm con muỗi hút máu lớn kia sợ chạy đi mất, chưa đợi cô thở phào nhẹ nhõm thì con muỗi kia lại ong ong bay trở lại, mục tiêu lúc này đây là chiếc mũi nhỏ xinh xẻo của cô.

Đôi mắt của Cố An An đều sắp đong thành mắt lác, vội vàng quơ đầu, nếu như bị con muỗi chích cái mũi thì nhìn thật là buồn cười biết bao, dường như cô đã có thể nghĩ đến cảnh tượng chiếc mũi mình sưng lên, bị anh cả anh hai cười nhạo.

Con muỗi hoa văn lớn kia hút được máu thơm ngọt của Cố An An nơi nào chịu buông xuống chứ, lại lần nữa bay ong ong hướng tới Cố An An. Cố An An giơ tay duỗi chân vặn mông, trong chốc lát cả người mệt đầy mồ hôi, đây chính là điểm không tốt của thân thể em bé này, nếu đổi thành cô trước kia thì một con muỗi nho nhỏ như vậy đã sớm bị cô một tát chụp cho chết.

Chờ muỗi lại tới gần lần nữa, Cố An An đã không có ý tứ phản kháng, tứ chi tự sa ngã mà mở rộng ra thành hình chữ đại (大) nằm ở trên giường, xoay đầu nhìn lại con muỗi đậu trên cánh tay khác của cô, đang chuẩn bị hút máu, chán chường mà nghĩ chính mình nếu là con muỗi này có thể đại triệt hiểu ra (2) ngừng nghỉ cái chuyện không nhân đạo hút máu cô thì tốt rồi.

(2) Đại triệt hiểu ra: ý là hoàn toàn giác ngộ hoặc tỉnh ngộ, dùng để hình dung những tư tưởng quan niệm cách tân.

Cô cũng chỉ tùy ý tưởng tượng như vậy thôi, ai biết con muỗi đã chuẩn bị hút máu kia lại lảo đảo lắc lư mà bay lên thật, bay đến một phương hướng khác.

Bay đi rồi cơ á? Cố An An nhìn cánh tay trắng nõn hoàn hảo, thật là có con muỗi bỏ xuống máu tươi miễn phí không hút ư.

“A a ——”

Cố An An muốn gọi muỗi quay lại, chẳng qua nhớ tới mình còn là em bé, có thể nói ra miệng cũng chỉ có tiếng trẻ con kêu a a không rõ ràng.

Nhưng làm cô giật mình con muỗi hoa văn lớn đang bay giữa không trung kia phảng phất thật sự đã hiểu ý tưởng của cô, nó chậm rì rì mà bay trở về, cảnh này làm Cố An An mở to hai mắt nhìn.

Trở về, đi ra ngoài, trở về, Cố An An nhìn con muỗi kia, ở trong đầu nghĩ, tất cả mệnh lệnh đều được con muỗi kia chấp hành từng việc.

Một lần là trùng hợp, nhiều lần ắt hẳn không phải là trùng hợp chứ? Đầu óc của Cố An An choáng váng, chẳng lẽ hiện tại cô có được năng lực khống chế động vật à? Trong lòng phấn khích kích động sắp nổ mạnh, Cố An An dường như thấy được cảnh mình thăng chức tăng lương nghênh cưới tiểu chó săn, đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh.

Cô ắt hẳn là con gái riêng của ông trời nhỉ, đời này không chỉ có cha mẹ yêu thương mình, còn có năng lực như hack. Cố An An nhất thời phấn khích cũng không ý thức được ý thức càng ngày càng mê man, cô khống chế con muỗi hoa văn lớn múa ba lê trên không trung, vũ đạo kết thúc thì đã sớm không có ý thức, ngủ say mất.

Con muỗi mất khống chế kia phỏng chừng cũng không suy nghĩ cẩn thận được chính mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhìn đến cục thịt mỡ lớn trên giường đất kia thì không chút nghĩ ngợi mà bay đến trên cánh tay của Cố An An, chuẩn bị bắt đầu bữa trưa mỹ vị.

“Bụp ——”

Cố Nhã Cầm vừa mới ở bên ngoài nghe được âm thanh của con gái, bước vào nhìn đến con gái ngủ ngon lành như cũ, đang yên tâm chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy được con muỗi lớn trên làn da trắng nõn của con bé, không chút nghĩ ngợi chụp chết con muỗi, tùy tay vứt xác muỗi xuống đất.

Có thể nói cuộc đời của con muỗi này vừa ngắn ngủi mà vừa thê thảm.