Chương 32

Vừa qua mười một giờ thì Thẩm Lỵ Lỵ đã tới, rõ ràng rất coi trọng lần gặp mặt này. Cô ta ăn mặc vô cùng đẹp, bởi vì cô ta có vóc dáng quả lê, bình thường mùa hè đều mặc váy. Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy liền màu tím nhạt, trên cổ áo trái tim nhỏ lộ ra một khoảng cổ trắng nõn. Trên cổ đeo một chiếc dây chuyền vàng được làm tinh tế, lại nhìn trên cổ tay cũng đeo vòng ngọc xanh đẹp.

Mái tóc dài ngang vai đã quấn lên, vén ở sau đầu, để lộ ra gương mặt trái xoan xinh đẹp, tỏ ra vô cùng nhanh nhẹn. Lại cẩn thận nhìn, trên mặt cũng trang điểm nhẹ.

Nói tóm lại, vừa nhìn chính là người văn hóa có ngoại hình xinh đẹp.

Triệu Trân Trân đang nhìn cô ta, Thẩm Lỵ Lỵ cũng đang đánh giá chung quanh.

Nhà kiểu phương Tây mà Vương Văn Quảng ở bây giờ, hóa ra chính là nhà chuyên gia của hai ông bà Vương Giá Hiên. Kết cấu của tầng trên và tầng dưới không thay đổi, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác.

Hình như ở đâu cũng trở nên sáng sủa hơn.

Mặt tường màu trắng rất sạch sẽ, kệ sách dựa trên tường cũng không dính một hạt bụi. Trên bệ cửa sổ ngoài hai chậu tú cầu nở rộ thì không hề có đồ linh tinh. Sàn nhà bằng gỗ như vừa đổ sáp, sáng bóng đến mức có thể soi.

Triệu Trân Trân đang bàn bạc món ăn với mẹ Trương, còn chưa kịp thay quần áo gặp khách, trên người mặc một chiếc váy ngủ hồng hơi cũ. Cô hơi lúng túng, nở nụ cười bảo Thẩm Lỵ Lỵ ngồi xuống, bưng một đĩa dưa ngọt đã cắt cho cô ta, gọi một tiếng “Văn Quảng” về phía phòng làm việc ở tầng một. Bản thân vội vã chạy lên tầng thay quần áo.

Vương Văn Quảng ở phòng làm việc dẫn ba đứa con đọc truyện nhi đồng, nhưng mà anh đọc vô cùng nghiêm túc, không thú vị bằng ông nội Vương Giá Hiên kể nên bọn nhỏ không thích nghe cho lắm. Kiến Xương nhỏ nhất cầm hai quyển sách chơi đùa ném tới ném lui, hai đứa lớn cũng nghe đủ rồi. Triệu Trân Trân vừa gọi, bọn nhóc chen lấn lao ra ngoài trước.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc rất lễ phép chào hỏi Thẩm Lỵ Lỵ: “Cháu chào dì Thẩm!”

Nhóc Kiến Xương cũng non nớt nói theo: “Cháu chào dì!”

Thật ra Thẩm Lỵ Lỵ rất thích trẻ con, cuộc hôn nhân trước của cô ta cũng là vì đàng trai không thể sinh nên mới ly hôn. Vốn dĩ cho rằng dựa vào điều kiện của cô ta, tìm thêm một người chồng tri kỷ không phải việc khó, ai ngờ bây giờ thói đời rất nghiêm khắc với phụ nữ, người làm mai vừa nghe nói cô ta đã ly hôn, đều không chịu giới thiệu đàn ông độc thân xuất sắc cho cô ta.

Giống như giới thiệu cho cô ta chính là lãng phí.

Ban đầu cô ta còn tức giận, dứt khoát cũng không xem mắt nữa, sau đó qua mấy năm thấy tuổi tác càng ngày càng lớn, cha mẹ cũng gấp gáp thúc giục thì nén giận không chọn lựa. Nhưng sau mấy lần gặp mặt, cô ta càng tức giận hơn, những người làm mai đó đều giới thiệu đàn ông kiểu gì vậy? Thấp hơn cô ta những mấy đẳng cấp!

Thậm chí công nhân bình thường trong xưởng, sở cung cấp điện lò nấu rượu gì đó, cũng dám giới thiệu cho cô ta!

Nếu Triệu Trân Trân không nói dối, hai người mà cô giới thiệu cũng xem như là lựa chọn tốt nhất trong mấy năm gần đây!

Thẩm Lỵ Lỵ xoa đầu Kiến Dân và Kiến Quốc, hai đứa bé này thật sự giống Vương Văn Quảng như đúc! Cô ta cũng đã chuẩn bị từ trước, mỉm cười lấy ra bốn con ngựa gỗ nhỏ trong túi xách mang tới, nói: “Đây là quà dì cho các cháu, có thích không?”