Chương 33

Nhóc Kiến Xương cầm ngựa gỗ màu lật qua lật lại trong tay ngắm nhìn. Tay nhỏ mập mạp ấn nút màu đỏ, ngựa gỗ nhỏ lập tức quay vòng, còn hát nhạc thiếu nhi của Tiểu Bảo Bối.

Nhóc Kiến Xương rất hài lòng với đồ chơi mới, cười khanh khách.

Triệu Trân Trân thay quần áo xong, thời tiết quá nóng, mặc ở nhà thật sự hơi bức. Cô vẫn mặc áo sơ mi tay ngắn hoa nhí bằng vải bông nguyên chất, bên dưới mặc quần đen làm từ vải mỏng, trông rất đoan trang hào phóng.

Nhóc Kiến Minh ngủ một giấc tỉnh dậy, Triệu Trân Trân thay xong tã lót cho cậu nhóc, bế xuống tầng.

Thật ra Vương Văn Quảng và Thẩm Lỵ Lỵ cũng có nhiều điều để nói, mặc dù sau khi trưởng thành quan hệ giữa hai người hơi gượng gạo, nhưng dù sao từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Trước cấp ba, có chung bạn bè bạn học và giáo viên, chỉ hỏi tình trạng gần đây của những người này, nói một ngày cũng không nói hết.

Mẹ chồng Tào Lệ Quyên của Triệu Trân Trân là cô chủ xinh đẹp lớn lên trong ngõ hẻm Thượng Hải. Năm đó cha mẹ của Tào Lệ Quyên từ Thượng Hải tới Bình Thành thăm con gái. Bởi vì công việc quan trọng phải đi gấp, bèn tìm một người giúp việc đồng hương vô cùng tốt cho Tào Lệ Quyên đang ở cữ, chính là mẹ Trương.

Mẹ Trương là người ngoại ô Thượng Hải, người chồng trước là công nhân đường sắt, bà ấy đi theo chồng tới Bình Thành. Bởi vì không có học thức, nhà lại cần kiếm chút tiền phụ cấp nên bà ấy dứt khoát làm người giúp việc.

Bởi vì bây giờ là xã hội mới, mọi người đều là chủ nhân của xã hội, đều không chịu làm công việc hầu hạ người khác, cho nên rất khó tìm người giúp việc. Tiền lương cũng chỉ tăng lên, một tháng năm mươi tệ, kiếm được nhiều hơn công nhân bình thường!

Mẹ Trương giỏi nấu thức ăn Thượng Hải thanh đạm nhất, nhưng Triệu Trân Trân suy nghĩ khách đến hôm nay là Thẩm Lỵ Lỵ, chủ nhiệm Tùy và cả thầy Trần đều là người miền Bắc thì có hơi không yên tâm. Cô đưa con cho chồng, xoay người muốn đến phòng bếp.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Vương Văn Quảng nhận lấy con, nhỏ giọng hỏi: “Sao em không mặc váy mới mua?”

Triệu Trân Trân thấy chồng hơi không vui thì cảm thấy buồn cười. Vương Văn Quảng cái gì cũng tốt, nhưng có lúc có hơi không biết đối nhân xử thế. Mặc dù hôm nay là nhà họ mời khách, nhưng nữ chính là Thẩm Lỵ Lỵ được không? Cô ăn mặc đẹp như vậy chiếm hào quang làm gì?

Nhưng suy nghĩ nhỏ giữa đồng chí nữ, bình thường đồng chí nam sẽ không hiểu, nhất là người như Vương Văn Quảng thì càng không hiểu. Cô mỉm cười, cũng nhỏ giọng nói: “Chờ họ đi, buổi chiều chúng ta dẫn con đến ao sen chèo thuyền, em sẽ mặc váy mới!”

Vương Văn Quảng hài lòng nhìn vợ.

Tất nhiên hành động nhỏ của hai vợ chồng không có thể giấu được Thẩm Lỵ Lỵ. Cô ta đã thấy cả quá trình, Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân thể hiện thân mật vô cùng tự nhiên khiến cô ta rất hâm mộ.

Vốn dĩ cho rằng Vương Văn Quảng cưới Triệu Trân Trân là nhất thời mê muội, nhưng bây giờ xem ra, đúng là không phải. Mặc dù Triệu Trân Trân không có học thức, làm người cũng hơi thô tục, nhưng đúng là vẫn có vài ưu điểm.

Không nói chuyện khác, Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân kết hôn cũng đã bảy tám năm, anh và cô ta cùng tuổi, đều sắp bốn mươi tuổi rồi. Mặc dù cô ta gìn giữ cũng không tệ, nhưng thật ra, tình trạng kém hơn Vương Văn Quảng nhiều.

Đuôi mắt của cô ta đã có nếp nhăn, bên eo cũng có chút thịt thừa, da cũng không trắng trẻo mịn màng như mấy năm trước.