Chương 1: Bà Nội Cực Phẩm

Tăng Yến Ni bị đánh thức bởi những tiếng la khóc, cơ thể rất không thoải mái, đau đầu dữ dội và cảm thấy rất buồn nôn, không đợi cô mở mắt ra thì bả vai đã bị người khác nắm lấy mà lắc dữ dội.

“Cháu gái đáng thương của tôi ơi, cháu chết rồi thì một nhà chúng ta phải sống như nào đây chứ.”

Một trận trời đất quay cuồng, người lại hôn mê bất tỉnh.

“Thím à, Yến Ni vẫn còn thở, phiền bà nhường một chút, nhanh chóng đưa người đến bệnh viện, nếu chậm trễ nữa thì sợ sẽ không kịp.” Đại đội trưởng Tăng Phúc Mậu gấp đến độ đầu bốc khói.

Bà lão quỳ trên mặt đất vẫn không đứng lên, phát huy đến tận cùng sự không nói lý của mình, “Chảy nhiều máu như vậy, cho dù có là Đại La Kim Tiên tới thì cũng không có biện pháp chữa khỏi, thì sao có thể trông cậy vào mấy tên bác sĩ vô dụng kia chứ? Phí tiền làm chuyện đó để làm cái gì. Yến Ni nhà tôi vì bảo vệ taì sản quốc gia mà hy sinh một cách vinh quang, đại đội phải báo lên công xã mới đúng, trả công cho cháu gái tôi, bồi thường tổn thất cho nhà chúng tôi.”

Miệng bà lão khép mở không ngừng lại mà tính toán một hồi, “Đứa nhỏ Yến Ni này ở trong đại đội rất được việc, năm trước có thể lấy đủ mười công điểm, tiền công điểm cộng với đồ ăn trong một năm phải được ít nhất một trăm rưỡi, năm nay con bé mười lăm, làm đến mười tám tuổi thì kết hôn, còn có thể kiếm được cho nhà ít lễ vật đính hôn, còn về việc bồi thường, nhà chúng tôi cũng không đòi nhiều lắm, bồi thường một ngàn đồng đi.”



Mọi người nghe xong thì bàn tán xôn xao, há mồm liền đòi một ngàn đồng, cho dù có đem Hồ Tứ Phượng là bà ta bán đi mười lần thì không biết có đáng giá được chút tiền lẻ trong đó không nữa?

Tăng Phúc Mậu cười lạnh trong lòng, người chưa chết mà đã bắt đầu tính kế lấy tiền bồi thường, gào khóc to hơn bất kì ai nhưng lại không rớt một giọt nước mắt, Yến Ni có một người bà nội như vậy đúng là xui tám đời tám kiếp mà.

Lười tranh cãi với loại người này, ánh mắt ông ấy lộ ra vẻ trào phúng, nhìn về phía vợ chồng ông hai Tăng, “Thấy chết mà không cứu, đồng nghĩa với việc gϊếŧ người, các người cũng muốn gϊếŧ chết chính con gái ruột của mình hay sao?”

Trên đầu bị chụp cái mũ gϊếŧ người nên Tăng Phúc Quý không thể không tiến lên, đi ra ngoài tóm lấy cánh tay Hồ Tứ Phượng, “Mẹ, cứu người trước đi, cứu không sống thì lại nói tiếp.”

“Đừng làm chuyện vô ích như thế, chảy nhiều máu như vậy thì người sớm đã không trụ nổi nữa rồi.” Tuy ngoài miệng Hồ Tứ Phượng không thuận theo nhưng vẫn không tình nguyện mà buông lỏng cánh tay.

Lão Triệu Đầu là người lái xe của đội đã sớm chờ ở một bên.