Chương 8: Đi ăn

Heo trong nhà không phải là của riêng mình đó là đại đội phát xuống, mà người hưởng lại là tên tuổi của người con liệt sĩ Vương Anh. Heo con nếu không nuôi tốt thì sẽ chết, đại đội nhất định sẽ tìm phiền toái, năm tiếp theo nếu không nói tốt thì không cho bọn họ nuôi nữa.

Lý Xuân Quyên vội vàng quấy cơm cho heo ăn, trước khi đi còn hung hăng nhìn về phía cửa phòng của Vương Anh.

“Hừ! Con nhóc thối! Đêm nay mày đừng mơ mà ăn cơm! Xem tao có cho mày đói không.”

Vương Anh trở mình, trong lòng nghĩ đến bánh bao thịt. Không ăn gì thì không ăn gì, vốn dĩ người ta cũng chưa cho cô được miếng gì ngon để nuốt vào bụng. Tối qua khi ăn cơm tối ba người kia đều là bột cháo bắp còn bản thân cô chỉ được màn thầu và cao lương.

Trong tay cô chỉ còn lại hai quả trứng gà, lát nữa phải đi nấu canh trứng gà uống tiếp.

Dù sao cô với tay nghề của cô chỉ có thể nấu được món canh trứng gà mà thôi. Giữ năng lượng mai đi ăn bánh bao thịt!

Lý Xuân Quyên hình như là hạ quyết tâm phải bỏ đói Vương Anh, buổi tối thực sự không gọi cô ra ăn cơm.

Vương Anh nghe thấy bên ngoài có âm thanh của bác trai, giống như còn hỏi vì sao cô không ra ăn cơm và đương nhiên cũng không có câu sau nào.

Trong lòng Vương Anh hiểu rõ, cả nhà này đang nói tiếp, hà khắc với nguyên chủ nhất chính là Lý Xuân Quyên. Bác trai Vương Vĩnh Thuận là người hàm hậu, cũng có thanh danh tốt trên đại đội.

Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng có tình cảnh như thế này, mỗi lần Lý Xuân Quyên mắng nguyên chủ không cho nguyên chủ ăn cơm đều là Vương Vĩnh Thuận đến hòa giải. Đôi lúc còn sẽ đưa cho cô hai cao lương và màn thầu.

Nhưng Vương Anh không cảm thấy như vậy, đó chính là bác ruột của nguyên chủ sao có thể không quản được Lý Xuân Quyên? Cho dù Lý Xuân Quyền không đánh chửi nguyên chủ thì cái bàn kia có ba người ăn cơm sao người bác được mệnh danh là ‘hàm hậu thành thật’ không cảm thấy vấn đề gì?

Đôi mắt trong bóng đêm của Vương Anh nheo lại, thu thập Lý Xuân Quyên không phải là chuyện gì khó. Nói thế nào thì cô cũng là người chiếm lý, nhưng có đôi khi có thế chính là phiền toái.

Trong mắt người ngoài cô được hai người trưởng bối che chở, mấy năm nay cô không cha không mẹ, một nhà bác trai vẫn cho cô đi học cấp ba, chuyện này toàn bộ công xã đều biết.

Có thể sẽ có trường hợp này xảy ra trong tương lai và đương nhiên điều không thể thiếu chính là có mấy người treo trên miệng câu ‘Bác mày nuôi mày học đến cấp ba mày phải báo ân’ nói ra lời.

Vương Anh trở mình, tạm thời mặc kệ những suy nghĩ đang rối loạn đó, cho dù thế nào thì ngày mai đã có bánh bao thịt để ăn!

Sáng hôm sau Vương Linh Linh đã rời giường từ sớm, làm cho cha cô ta là Vương Vĩnh Thuận giật nảy mình. Phải biết rằng trong nhà này con gái thứ hai của ông sau khi tốt nghiệp hai năm trước thì gà gáy được ba giờ rồi cũng không dậy.

Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây sao?

Vương Linh Linh ở trước mặt Vương Vĩnh Thuận vẫn sẽ ngoan một chút, chỉ nói là mình muốn đi lên trấn đi dạo, cũng muốn đi xem em trai Diệu Tông ở trường học có thiếu đồ gì không.

Vương Vĩnh Thuận không nói gì nhưng Lý Xuân Quyên thì lại lên tiếng.

“Con đi làm cái gì, đường xa như thế để tam nha đầu tự đi một mình đi.”

Đường lên trấn đến trường cấp ba hiện tại không thể gọi là trấn đó xem như là công xã Hồng Kỳ, công xã cấp ba, phụ cận bên cạnh đó có mấy công xã nhưng chỉ có một khu nhà dạy cấp ba duy nhất, khá chật hẹp, bọn học sinh phần lớn là tự mình khiêng lương thực đi học, chờ tới giờ ăn cơm thì thay phiên nhau nấu ăn.

Mỗi ngày của Vương gia trải qua tốt hơn một chút, Vương Diệu Tông đi học không cần đưa theo lương thực, chỉ cần đi đến căn tin ăn là được. Lần này Lý Xuân Quyên còn sợ con trai ở trường học phải chịu ủy khuất nên cứ nửa tháng là đến trường cấp ba xem sao, rồi lại cho con trai ít đồ.

Vương Linh Linh không kiên nhẫn nói: “Hiện tại trong nhà cũng không có đồ sẵn, con đi hỏi trước một chút, nếu Diệu Tông muốn thì lần sau đưa đến cho em.”

Bây giờ cô ta ước gì có nhiều cơ hội làm cho Vương Anh và Từ Sương ở chung với nhau.

Lý Xuân Quyên có chút thương tiếc cho cơ thể của con gái, nhưng khi nghe con gái nói vậy cũng không còn ý kiến gì nữa.

Cho đến khi Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên bắt đầu đi làm lúc này Vương Linh Linh mới gõ cửa Vương Anh.

Mấy ngày nay Vương Anh đều ở trong phòng điều dưỡng cơ thể, buổi sáng đều ngủ miết không dậy.

Vương Linh Linh gõ cửa thì Vương Anh đã nhớ đến một chuyện.

Bánh bao thịt!

Cô nhanh chóng đứng dậy mặc đồ, Vương Linh Linh đứng trước cửa phòng đợi cô, cả người không thèm bước vào trong phòng nửa bước.