Chương 7: Không thèm để ý

Thấy Vương Linh Linh đang muốn xoay người đi Vương Anh gọi cô ta lại.

“Chị hai, ngày mai chị đưa bao nhiêu tiền đi?”

Vương Linh Linh hừ lạnh trong lòng một tiếng, đâu có phải ai cũng giống như cái đứa không cha không mẹ như Vương Anh đâu, cô ta cũng không nghèo đến mức hai bàn tay trắng như cô.

“Mày yên tâm, tao nhất định sẽ đem đủ tiền đi.”

Một cái bánh bao mà thôi chỉ tốn một mao tiền, cô ta mang theo một khối tiền đủ cho cô ăn.

Vương Anh yên tâm: “Được, tôi sẽ chờ mai chị hai dẫn tôi đi ăn bánh bao thịt.”

Món nợ rối mù kia chắc chắn cô sẽ tính thay cho nguyên chủ nhưng có thể được ăn bánh bao thịt cô sẽ từ từ tính sau.

Chờ đến buổi tối, lúc Lý Xuân Quyên về đến nhà nhìn thấy con gái đã rời khỏi giường tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

“Nghĩ thông suốt rồi sao? Mẹ có thể hại con sao? Từ Sương có điều kiện tốt, nếu con đã nghĩ thông rồi thì đừng chạy loạn, thành thành thật thật ngồi một chỗ, tháng sau nhà Từ Sương sẽ tới đây đưa lễ gặp mặt.”

Hai nhà đã sớm đính ước bằng miệng với nhau, nói đã lâu, mọi người trong thôn đều biết.

Hơn nữa Từ Sương lớn hơn Vương Linh Linh hai tuổi, Linh Linh đã mười tám cũng là thời điểm nên gả đi.

Vương Linh Linh không kiên nhẫn nói: “Biết rồi biết rồi, mẹ đừng nói nữa.”

Lý Xuân Quyên cười đồng ý: “Được được được, rốt cuộc cũng phải gả ra ngoài giờ vẫn còn thẹn thùng gì chứ?”

Vương Linh Linh: ...

Thấy con gái không còn ngoan cố với mình nữa, Lý Xuân Quyên cũng yên tâm phần nào.

Thấy trên bàn trống rỗng, lúc này bà ta mới hoảng hốt nhận ra hai ngày nay bà ta vội vàng chăm sóc Vương Linh Linh bị bệnh cơm nước đều là bà ta thuận tay làm. Hôm nay Vương Anh không nấu cơm? Quần áo hình như cũng chưa giặt, cơm heo cô cũng chưa cho ăn thì phải?

Nhớ tới nhiệm vụ cho heo ăn kia lúc này Lý Xuân Quyền mới cuống quýt lên. Sốt ruột chạy tới chuồng heo xem sao.

Chỉ chốc lát sau bên ngoài truyền đến tiếng khóc tang xâu xé trời cao.

“Trời ơi! Con heo đã đói thành cái dạng gì rồi!”

“Tam nha đầu! Tam nha đầu! Mày là con chết bầm, mày lăn ra đây cho tao! Mấy ngày nay sao mày không cho heo ăn?”

“Xem tao có lột da của mày ra không?”

Lý Xuân Quyên nổi giận đùng đùng cầm gậy gộc quấy cơm heo đi vào, xông tới gian nhà của Vương Anh.

Vương Anh ở trong phòng trộm uống canh trứng gà xong giờ đang ngủ ngon lành.

Cơ thể của nguyên thân bị tổn hại nghiêm trọng, vừa thấy là biết dinh dưỡng không đủ, cánh tay và chân đều chỉ có da bọc xương. Muốn bồi bổ cần phải ăn ngon ngủ ngon. Hơn nữa, bản thân cô có uống linh tuyền rồi, một tháng nữa sẽ điều dưỡng đầy đủ.

Lý Xuân Quyên cầm gậy gộc quấy cơm heo loảng xoảng loảng xoảng đánh lên cửa phòng Vương Anh, Vương Anh đang trong mộng đẹp bị quấy nhiễu, chuẩn bị phát huy sự tức giận khi rời giường thì nghe thấy âm thanh của Vương Linh Linh ở bên ngoài.

“Mẹ, mẹ đừng gõ nữa. Hai ngày nay con bị bệnh nên tam nha đầu vội vàng chăm sóc cho con, cửa cũng chưa đi ra ngoài sao có thể cho heo ăn được.”

Con gái chủ động ôm lỗi Lý Xuân Quyên vẫn cầm lấy cái cây gậy.

“Cho mày ăn cơm làm gì cho mệt? Tao thấy tâm của mày giờ lớn rồi nên lười đúng không? Linh Nhi, con đừng động. Để mẹ đánh chết con Tang Môn tinh này, ngay cả heo cũng quên cho ăn, sao nó có thể quên cho heo ăn cơm chứ?”

“Ai ô ô, không có đạo lý gì mà. Con Tang Môn tinh này đã khắc chết cha mẹ nếu không phải mẹ với bố con có tấm lòng tốt nhận nuôi nó thì nó đã chết sớm ở chỗ nào rồi. Mà nó cũng không biết điều ăn nhà ở không, còn quên cho heo ăn, ông trời sao không cho sét đánh chết nó đi?”

“Tam nha đầu! Tao biết mày đang ở trong phòng, mày đừng hòng trốn, nhanh lăn ra đây cho tao!”

Khóe miệng Vương Anh nở nụ cười lạnh, Lý Xuân Quyên này đúng là không biết xấu hổ. Cầm tiền và lương thực của nguyên chủ còn không biết nói cô ăn cơm không trả tiền.

Nguyên chủ tự nhiên không biết khi nào bản thân có thể lấy được trợ cấp nhưng Vương Anh từ khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ đã phát hiện ra vấn đề.

Kết hợp với một năm trước Lý Xuân Quyên lấy đi giấy chứng nhận nguyên chủ là con liệt sĩ hiện tại cô chắc chắn một trăm phần trăm thuế ruộng của nguyên chủ đã bị một nhà bác trai nuốt rồi.

Chính sách chăm sóc con cái của liệt sĩ đều giống nhau là chăm sóc đến năm mười tám tuổi, sao có thể không được chu cấp cho đến khi học xong được?

Vốn dĩ bản thân còn nghĩ chờ ngày mai đi ăn bánh bao thịt xong sẽ thu thập bọn họ, ít nhiều nể mặt việc bọn họ che chở cho nguyên chủ nên chừa mặt mũi cho nhưng mắt thấy nên hạ quyết tâm với mấy kẻ không biết xấu hổ này.

Lý Xuân Quyên vẫn ở bên ngoài mắng nhiếc, Vương Linh Linh cảm thấy phiền.

Mẹ của cô ta cũng không xem đây là lúc nào, ngày mai cô ta còn trông cậy vào Vương Anh giật dây Từ Sương đấy. Lúc này lại mắng Vương Anh khốn mạt, lỡ như ngày mai cô không muốn đi với cô ta thì làm sao?

“Mẹ! Mẹ có thể đừng làm loạn ở đây nữa được không? Con heo kia mẹ muốn cho ăn thì nhanh đi cho đi lát nữa nó chết đói thì đừng nói nữa.”

Lý Xuân Quyên bị con gái nói một câu cho tỉnh táo, cũng không rảnh mà mắng Vương Anh.