Chương 37: Điên rồ

Vương Vĩnh Thuận túm Lý Xuân Quyên ra khỏi cửa, khóa cửa phòng Vương Linh Linh lại.

“Trước khi ấn định được chuyện hôn nhân thì không được mở cửa cho nó ra ngoài!”

Vương Vĩnh Thuận quay người vào phòng, ông ta đang phát sầu không biết nên làm thế nào để cắt đứt chuyện này với nhà họ Từ mà không mất thể diện đây.

Sân nhà họ Từ là kiểu ba gian phòng đất và một gian phòng gạch xanh, ở trên đại đội không thể nói là giàu hay nghèo.

Chủ yếu là Từ Minh học đại học phải tiêu nhiều tiền, mấy năm nay mặc dù tiền lương của Từ Sương nhiều nhưng phần lớn đều trợ cấp cho anh trai.

Có điều hai anh em nhà họ Từ có tình cảm khăng khít, mấy chuyện này đều không so đo với nhau.

Từ Sương ngoài việc làm đầu bếp thì thỉnh thoảng có đến nấu tiệc mừng cho người ta, đôi lúc còn lên núi kiếm đồ, tính một chút, những ngày sinh hoạt của Từ lão thái tuyệt đối có thể xem là bình thường nhất ở công xã này.

Chỉ là lúc này trong phòng của nhà họ Từ không có giọng điệu lớn lối của Từ lão thái, chỉ có từng tiếng khóc nấc nghẹn.

“Con nói xem sao anh trai của con lại như vậy chứ? Rõ ràng mẹ đã nói thằng bé cẩn thận người có lòng dạ xấu rồi, sao lại có người đi báo nặc danh?”

“Con cũng thật là, bảo con đoạn tuyệt với anh trai thì con không đoạn! Anh trai con đã thua tiền, nếu con vì chuyện này mà bị ảnh hưởng thì bảo mẹ phải làm sao đây?”

“Còn có cả Vương nha đầu nữa, con không đoạn tuyệt thì làm sao người ta sẽ gả qua nhà chúng ta?”

Từ lão thái là người lanh lẹ, ngần ấy năm vẫn luôn hấp tấp đây là lần đầu tiên bà ấy khóc thành như vậy.

Từ Sương vẫn là bộ dáng mộc mộc ngốc ngốc. lâu sau mới khàn khàn giọng: “Chờ thêm một lúc lâu nữa con sẽ gửi ít hàng khô cho anh trai.”

Từ lão thái vỗ đùi: “Nó là đứa quật cường, con cũng là đứa quật cường! Nó dám đưa mình đến chỗ Tây Bắc thì thôi đi! Có phải con cũng đã có tính toán như thế đúng không?”

Từ lão thái lau nước mắt: “Không phải là mẹ nhẫn tâm, sau này e là nhà ta không được sống tốt, ngay cả việc công tác của con chưa chắc đã giữ được. Con nói đi, mặc dù anh trai con đi viện biên nhưng tốt xấu gì cũng sẽ có lúc được thả, dù ngày tháng sắp tới có thể không tốt lắm nhưng cố gắng cũng qua được. Con cũng đừng quá quật cường, cứ yên phận nửa năm, chờ nửa năm sau lại nói đến chuyện liên lạc.”

Từ Sương ừ một tiếng, sau đó im lặng không nói lời nào.

Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa bên cạnh truyền tới, Từ lão thái vội vàng nói: “Mau ra ngoài xem đi, có lẽ là thông gia tới. Nhà ta xảy ra chuyện này mà người ta còn nguyện ý tới cửa hãy nhớ kỹ phần ân tình này.”

Từ Sương đi đến bên cạnh cửa, kéo cửa ra không thấy ai cả.

Ánh mắt di chuyện xuống dưới chân, thấy cạnh cửa có hai bao cũ đã dùng có tờ báo quấn lên đồ.

Từ Sương lấy giấy bao vào nhà.

Từ lão thái còn buồn bực: “Không phải là thông gia à?”

Từ Sương lấy giấy bọc ra thấy bên trong là một con thỏ và mộc nhĩ đen thêm ít cái khác hình như là dược liệu, anh trầm mặc.

“Không sao, bọn họ không tới cũng là chuyện thường tình.”

Vương Anh có thế nào cũng không đoán được bản thân mới đi lên núi nửa ngày khi xuống núi đã nghe được chuyện xảy ra ở nhà họ Từ.

Anh trai Từ Sương bị nói là phản đồ, mọi người ở đại đội e sợ tránh còn không kịp. Trong miệng từng người còn nhắc mãi làm sao đứa con trai lớn của nhà họ Từ lại thế.

Vương Anh và Từ Sương theo lý thuyết cũng không có giao tình gì nhưng nghĩ đến lần trước đối phương tặng cho cô một con thỏ, Vương Anh cảm thấy lúc này bản thân không nên tỏ vẻ cũng không quá trượng nghĩa.

Vì thế cô đã cố gắng bắt một con thỏ mới đưa cho Từ Sương, một đổi một, sợ Từ Sương hiểu lầm mình lấy con thỏ này nhất đao lưỡng đoạn nên cô còn cố ý bỏ vào ít mộc nhĩ đen, thêm ít dược liệu bổ khí nữa. Cầm cục than viết cách dùng lên tờ giấy báo quấn bên ngoài.

Đặt đồ ở trước cửa nhà họ Từ, thấy Từ Sương đưa đồ vào nhà Vương Anh mới rời đi.

Dọc theo đường đi Vương Anh không khỏi cảm thán thế sự vô lường, hai ngày trước còn cảm thấy chị họ trọng sinh đã hoang đường rồi, nháo lên nháo xuống nhất quyết không gả cho Từ Sương, giờ nhà họ Từ gặp nạn có lẽ bác trai sẽ không gả chị họ đến đó nữa.

Ế?? Từ từ!

Chỉ cách có hai ngày!

Trong lòng Vương Anh hiện lên một suy đoán không thể tưởng tượng được, chắc không phải người chị họ đó lại đánh ra cái chủ ý gì đó chứ?

Nếu không sao nhà họ Từ lại xảy ra việc này được?

Ôi trời! Nếu là thật sự thì chị họ này đúng là đồ thiếu đạo đức.

Vương Anh chạy về nhà, mới vừa vào cửa đã nghe thấy âm thanh cãi nhau truyền ra từ phòng của Vương Linh Linh, cô đứng ngoài nghe một lúc, vẻ mặt Vương Anh khó nói thành lời, hợp lại tất cả đúng là chị họ làm ra chuyện này.

Người này đúng là thiếu đạo đức, vì đổi đàn ông mà phát điên.

Câu cuối cùng là Vương Vĩnh Thuận về việc hôn nhân của Vương Linh Linh.

Nhưng Vương Anh cảm thấy bác trai đã xem nhẹ cô con gái của mình rồi.

Vì gả cho người khác mà đi báo nặc danh còn không tiếc hủy hoại nhà người khác.

Quyết tâm của người chị họ sau khi trọng sinh đúng là kiên cố.

Vương Anh cảm thấy, sớm muộn gì người chị này cũng sẽ đạt được mong muốn.

Quả nhiên, ba ngày sau trên đại đội truyền đến chuyện lạ.

Vương Linh Linh nhà họ Vương mất tích.