Chương 26: Khách hàng kỳ lạ

Trong nhà có ba con gà, một con gà mái và một con gà đực, đưa cho tam nha đầu một con gà mái, lúc trước góp được mười mấy quả trứng gà cũng đều đưa cho Vương Anh rồi. Mà con gà của nhà bọn họ hôm nay không đẻ trứng.

Lý Xuân Quyên bưng một chén cháo bột ngô, khó có khi thấy hình ảnh này.

“Trong nhà chỉ thừa bột ngô và lương khô, còn có ít khoai tây và cây gậy.”

Thời đại này mỗi ngày trải qua đều không quá tốt nhưng cũng may là đại đội bọn họ chiếm được nơi ở tốt, dựa vào núi mà nuôi trồng cây ăn quả. Cho nên trên đại đội có ăn không đủ no nhưng cũng không bị đói chết.

Chỉ là một năm trở lại đây tích cóp được không dưới mấy đồng tiền, tiền trong đất cũng đủ ăn. Phần rau dưa nơi đất một năm cũng đủ để nuôi cái bụng rỗng.

Điều đáng giận chính là lần này Vương Anh quá đáng dám lấy toàn bộ đi, chỉ chừa lại mấy loại lương thực phụ cùng phần trăm đất rau dưa cho nhà bọn họ.

Trong lòng Lý Xuân Quyên tính toán, cả nhà nai cả lưng quần còn có thể sống đến cuối năm. Trên đại đội cuối năm sẽ phát lương thực chính xuống, đến lúc đó heo trong nhà cũng có thể giao rồi vớt vát ít tiền.

Vương Linh Linh ghét bỏ, cô ta không muốn ăn cháo bột bắp, lòng lại càng nghĩ về Triệu Quân hơn.

Triệu Quân tham gia quân ngũ, một năm cũng không tiêu được tiền, chỉ gửi về nhà mà thôi.

Nếu cô ta gả qua đó chưa chắc là kém hơn so với gả cho Từ Sương!

Vương Linh Linh ăn xong cháo bột bắp, Lý Xuân Quyên cũng vội vàng bắt đầu đi làm việc, liền giao cho cô ta việc cho heo ăn.

Vương Linh Linh ngoài miệng đồng ý nhưng quay người lại liền ném gậy gộc qua một bên.

Cho heo ăn? Việc vừa bẩn vừa thối như thế lát nữa cô ta dỗ tam nha đầu ra làm là được.

Không thể không nói, kiếp trước đối với Vương Linh Linh khắc sâu vô cùng, khắc sâu đến mức hiện giờ cô ta hoàn toàn không lay chuyển được ý nghĩ nữa.

Kiếp trước đã nhìn quen việc Vương Anh cúi đầu làm việc, Vương Anh bị khinh bỉ thành dáng vẻ cô vợ nhỏ, thấy thế nào cũng yếu đuối dễ bắt nạt.

Lúc này Vương Anh làm gì có dáng vẻ ‘Yếu đuối dễ bắt nạt’?

Vương Anh lấy lại được mười tám khối sáu mao tiền cùng với mười cân phiếu gạo, đang đứng trước cửa tiệm Quốc Doanh.

Gió thu hiu quạnh, Vương Anh chỉ cảm thấy phía sau có hai mảnh lá cây đang đánh qua thổi lại.

… Không phải là cô tiêu tiền phung phí vào việc ăn.

Mà là cô thực sự dựa vào tay nghề gian nan của mình.

Vương Anh xây dựng tâm lý cho mình xong mới bước vào trong tiệm.

Người phục vụ dựa vào quầy mí mắt cũng không nhấc lên một cái, ở thời đại này là thế, vào tiệm mua đồ tìm người phục vụ rồi đợi họ kêu lên một tiếng ‘Hoan nghênh quý khách tới’ là điều không có khả năng.

Vương Anh nhìn chằm chằm đồ ăn viết trên thẻ bài nửa ngày.

Hôm qua bánh bao thịt rất thơm làm cho cô nằm mơ cũng thấy nó.

Nhưng hôm qua ăn rồi hôm nay ăn nữa thì có hơi ngán, đã ăn là phải ăn món khác mới thấy thơm ngon, và hợp với khẩu vị.

Vương Anh cảm thấy dù sao tiệm cơm này cũng không chạy đi đâu được, cùng lắm thì cô sẽ quay lại ăn bánh bao thịt sau.

Hôm nay cô chính là mang theo mục đích này tới đây.

Vương Anh tính toán, đồ ăn trong tiệm chỉ có mấy món như khối thịt kho, xương sườn, móng heo, gà nướng, mấy món chính thường thấy ở thời bấy giờ, có thể ăn với cơm, phía trên còn có bánh bao thịt, màn thầu và sủi cảo.

Nói tóm lại, đồ ăn không nhiều nhưng hương thơm lại nhiều hơn cả đồ ăn.

Điều này cũng bình thường, đã tới tiệm cơm Quốc Doanh sao có thể ăn mấy món chay cơ chứ?

Vương Anh gọi cho mình món thịt kho, màn thầu hết hai khối tiền và năm phiếu gạo.

Vương Anh chịu đựng đau lòng yêu cầu người phục vụ: “Thịt kho cho nhiều nước vào, thịt ít cũng không sao.”

Người phục vụ ngạc nhiên nhìn thoáng qua Vương Anh, có ai tới tiệm cơm Quốc Doanh mà không phải nhìn chằm chằm vào số lượng thịt?

Có người còn so đo với người ta, thậm chí còn đo ước lượng trên mâm một chút: “Có phải trong tiệm các người cân không đủ thịt đúng không?”chính là như thế, những lúc đó người phục vụ chỉ đành bất đắc dĩ. Cho nên sau quầy còn chuẩn bị cân chuẩn sợ có sự việc gì xảy ra.

Kết quả tiểu nha đầu này nói có thể ít thịt chút, nhưng muốn nhiều nước hơn?

Người phục vụ mang theo sự khó hiểu đi vào phòng bếp.

Sau bếp, Từ Sương đang dùng tay nhào nặn cục bột ở trước mặt mình, chốc lát sau đã thành những viên tròn béo. Đặt trên một góc thớt, động tác trên tay Từ Sương nhanh nhẹn, cuốn thành từng cái từng cái sủi cảo.

Đầu người phục vụ thò qua, Từ Sương liền dừng tay.

Người phục vụ đã lấy chồng nhưng khi thấy gương mặt của Từ Sương vẫn không nhịn được có con nai tơ chạy loạn trong lòng.

“... Gọi một phần thịt kho, cho nhiều nước ít thịt cũng được, hai cái màn thầu.”

Từ Sương gật đầu, xoay người đi lấy màn thầu.

Người phục vụ cũng đã quen chuyện Từ Sương trầm mặc ít nói, tự nói với bản thân: “Cũng lạ quá, lần đầu tiên tôi thấy điều này, rõ ràng ai cũng muốn ăn thịt nhưng cô gái đó chỉ nói ăn màn thầu với thịt ít đi cho nhiều nước vào…”

Tay Từ Sương dừng một chút, sau đó múc một muỗng lớn nước dùng ở trong nồi.

Bình thường sẽ đựng thịt ở trên đĩa nhưng lần này Từ Sương để trong cái chén.

Muỗng nước lớn màu nâu nâu thơm phức đổ vào trong chén, trên mặt còn có mấy hoa tiêu ớt cay làm tăng thêm nồng độ và hương vị kí©h thí©ɧ thị giác.

Người phục vụ tiếp nhận cái chén đi liền: “U a, như vậy đủ rồi.”

Từ Sương nói: “Bớt một miếng thịt.”

Người phục vụ: “Một miếng thịt mà lắm nước cũng mệt.”

Một tảng thịt lớn choai choai trong chén, mặc cho ai nói là đồ ngốc.