Mấy ngày nay xuyên tới đây, Vương Anh bén nhạy phát hiện Vương Linh Linh không bình thường cho lắm.
Trong ấn tượng, Vương Linh Linh rất tự hào khi có một người bạn trai làm việc trong tiệm cơm Quốc Doanh. Trong trí nhớ của nguyên chủ vẫn rất rõ ràng, tháng trước, Vương Linh Linh còn ngang nhiên nói rằng cô ta sẽ có một cuộc sống tốt đẹp sau khi gả vào nhà họ Từ. Ba năm hạn hán nghiêm trọng, đầu bếp không thể chết đói, trong mắt người dân quê, gả cho nhà làm đầu bếp không phải chính là tham gia vào cơ quan xí mỏ hay sao? Tâm tư Vương Linh Linh là thương lượng với Lý Xuân Quyên thuyết phục Từ Sương lấy đồ từ trong bếp ra.
Bếp của tiệm cơm Quốc Doanh, vậy không phải là mở rộng con đường ăn thịt uống dầu hay sao? Đến lúc đó mang chút đồ ăn về nhà mẹ, hãnh diện biết bao nhiêu!
Lúc này mới mấy ngày thôi, Vương Linh Linh sao lại đột nhiên không muốn gả cho Từ Sương rồi?
Vương Anh mặc chỗ quần áo vá lên, tóc chải thành hai đuôi sam. Cô soi mình trong chiếc gương chỉ to bằng nửa lòng bàn tay ở cửa. Mấy ngày nay được nước Linh Tuyền bổ sung thêm, mặc dù vẫn còn hơi yếu nhưng tinh thần thì đã khôi phục rồi.
Vương Linh Linh nói một hồi, thấy Vương Anh không phản ứng lại nên cô ta cũng cảm thấy không thú vị.
Tam Nha chính là như vậy, vĩnh viễn đều là giữ trong lòng, chuyện gì cũng không nói, ngoài làm việc ra thì chính là khóc.
Có điều Vương Linh Linh cũng tạm thời yên lòng, ngày hôm qua Vương Anh oán giận đôi câu kia, khiến tối hôm qua cô ta trằn trọc trở mình, cảm thấy thời gian thật dài, thiếu chút nữa cho là Vương Anh cũng là trùng sinh giống như cô ta. Nhưng bây giờ nhìn đối phương vẫn khó hiểu như vậy, vậy thì vẫn tốt.
“Đi thôi."
Vương Anh bây giờ trong đầu đều là bánh bao thịt bánh bao thịt.
Hai người đi đến đại đội ở trên thị trấn, nhắc tới đây thì phía dưới công xã này có tám đại đội. Nhà họ Vương thuộc đội thứ bảy, lưng dựa vào núi, phía tây đại đội có một con sông nhỏ, vượt qua con sông, đi bộ ba dặm là có thể đến sườn núi phía Tây của thị trấn.
Bởi vì nhà cũng gần với sườn núi phía tây của thị trấn nên cho dù công xã Thắng Lợi của họ cũng có tiệm cơm của hợp tác xã nhưng mọi người trong đội bảy vẫn thích đến sườn núi phía tây ở công xã Hồng Kỳ của thị trấn để mua đồ dùng.
Vương Anh vừa đi vừa nhớ đường, nguyên chủ lưu lại trí nhớ, nhưng không phải mình đích thân trải qua, nên vẫn giống như là cách một tầng mây mù.
Cũng giống như dọc đường đi chào hỏi mọi người, Vương Anh ngay cả tên của một người cũng rất khó đối phó, chỉ có thể chào chú bác thím loạn lên. Dù sao nguyên chủ trước kia cũng rất ít khi đi ra ngoài, họ của đội bảy hầu hết là họ Điền, quan hệ thông gia của nhà họ Vương ít đến đáng thương. Dựa theo tuổi tác thì gọi chung chung là không có sai.
Thời gian này đại đa số mọi người đều đi làm rồi, cũng không gặp được nhiều người, trên mặt Vương Anh mang theo nụ cười, gặp người nào cũng đều cười híp mắt chào hỏi.
"Tôi không nhìn lầm chứ? Mới vừa rồi đó là Vương Anh nhà Vĩnh Phúc ư?"
"Lý Xuân Quyên không phải cả ngày lầm bầm nói con bé ở nhà giống như một đại tiểu thư sao? Sao đây còn gầy thành như vậy chứ?"
"Gầy thì gầy, ngược lại là có mắt nhìn, giống như Vương Linh Linh vậy, mũi cũng rất cao."