Chương 12

Điều này cũng không trách mọi người trong xã ngạc nhiên, ai kêu trước kia ngoại trừ đi học thì cô chỉ ở trong nhà làm việc chứ?

Ngược lại Lý Xuân Quyên lại không hề kiêng kỵ, nhưng bác cả của cô Vương Vĩnh Thuận lại cần thể diện. Kể cả là giặt quần áo, bình thường cũng bảo Vương Anh đi tắm từ sáng sớm, lúc tắm xong những người trong xã còn chưa thức dậy. Cho heo ăn cũng là ở sau núi, nhà họ Vương gần núi nên cũng không gặp được người khác.

Thời gian trôi đi, mấy năm nay Vương Anh rất ít xuất hiện ở trước mặt người ngoài. Lý Xuân Quyên còn nói với bên ngoài là Vương Anh không ra đồng, không kiếm sống, ở trong nhà đều là Vương Linh Linh phục vụ Vương Anh. Có điều không có cách nào khác, ai kêu người ta là con liệt sĩ chứ ?

Lời của Lý Xuân Quyên chưa chắc đã có nhiều người tin như vậy, những thứ khác không nói, nhìn cái dáng vẻ coi thường người khác của Vương Linh Linh mà nói cô ta chịu phục vụ em gái họ ở phòng bên cạnh ư? Những người có đầu óc thì không thể tin được.

Vào lúc này thấy hai chị em họ bước đi, so sánh cũng thấy rất rõ ràng. Chị họ vênh váo nghênh ngang đi ở phía trước, nhìn thấy ai cũng không chào hỏi. Em họ ngược lại là khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt đi phía sau, trên mặt còn cười xấu hổ. . .

". . . Có phải nên gọi Đại đội trưởng tới nhà họ Vương xem một chút hay không, nói thế nào cũng là con liệt sĩ mà."

"Bà đi à? Đừng trách tôi không nhắc nhở bà, con bé gả ra ngoài còn phải cần nhà mẹ làm chỗ dựa. Bà nghĩ đại đội trưởng cái gì cũng không biết à? Người ta đã không nhảy ra nói rồi."

"Lại nói, coi như Lý Xuân Quyên không giống như vậy, nhưng Vương Vĩnh Thuận còn là một người thành thật. Cái này không nói, còn nói Vương Anh chỉ tốt nghiệp trung học."

"Đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì chứ, tôi nghe người ta nhà nói, đây đều là xú lão Cửu*."

*cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá



“Chỉ có bà mù mà đi so sánh, cô ta lại muốn làm xú lão cửu hay sao, làm gì có trình độ đó?”

“Nói đến Vĩnh Thuận, tôi thấy ông ta đối với con bé cũng không ra làm sao. Ngoài việc cho con bé đi học cũng chẳng thấy mua sắm thứ gì cho nó. Bà nhìn xem quần đã ngắn cũn như thế kia rồi.”

"Vĩnh Thuận là đàn ông mà, không cẩn thận cũng phải, nhưng Lý Xuân Quyên lại quá lơ là rồi."

. . .

Dọc đường đi, Vương Anh chuyên tâm làm việc, bởi vì nhờ nước Linh Tuyền mà khả năng nghe trở nên hơi nhanh nhạy, nghe được hết tất cả lời của mọi người nói sau lưng.

Quả nhiên. . .

Danh tiếng của bác cả Vương Vĩnh Thuận tốt hơn nhiều so với bác gái Lý Xuân Quyên.

Vương Linh Linh cùng Vương Anh đi hơn nửa giờ đến sườn núi phía tây của thị trấn, sườn núi phía tây của thị trấn không lớn, nhưng vị trí lại tốt. Từ trong huyện xuống dọc theo đại lộ có thể đi tới, cách một con sông là công xã Hồng Kỳ, dọc theo đại lộ đi hai mươi mấy cây số nữa là huyện thành. Vì vậy những thứ đồ trên trấn nên có thì đều có, tiệm cơm Quốc Doanh có hai tiệm, một cửa hàng sửa xe, còn có hợp tác xã, du mục. . .

Vương Linh Linh dẫn Vương Anh đi hơn nửa trấn, mới tìm được tiệm cơm Quốc Doanh mà Từ Sương công tác.

Sườn núi phía tây của thị trấn nói là hai tiệm cơm Quốc Doanh, trên thực tế chỉ có gian phòng Từ Sương làm việc này mới gọi là tiệm cơm.