Chương 46: Đưa Mứt (2)

Đương nhiên bọn họ nói thầm là chuyện của bọn họ, trên thực tế có hâm mộ hay không ai biết được? Dù sao con gái con rể người ta hiếu thuận đó là thật, người ta đúng thật là tặng đồ hai lần.

"Con nhóc này lại đưa đồ cho chúng ta?" Sau khi tan tầm về nhà Lý Quế Phân nhìn ông chồng nhà mình đặt bình ở trên bàn rồi nói.

"Lúc này vừa mới gả đến Trương gia mấy ngày chứ, mỗi ngày đều đưa đồ cho chúng ta, người Trương gia không có ý kiến?" Lý Quế Phân rất lo lắng hành vi con gái thường xuyên đưa đồ cho nhà mẹ đẻ như vậy sẽ khiến nhà chồng cô bất mãn.

Chính Lý Quế Phân cũng rất không thích con dâu cầm đồ nhà chồng trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, cho nên cách làm của con gái khiến bà thật sự không đồng ý.

“Yên tâm, con gái chúng ta không phải loại người không hiểu chuyện, hoa quả và lương thực ngày hôm qua, bên Trương gia cũng đưa cho chị gái con rể chúng ta. Mứt hoa quả hôm nay, tặng chúng ta một chút, nhưng phần lớn là đưa cho anh cả A Xuyên." Trần Minh Anh giải thích.

Con gái con rể có hiếu ông ấy làm cha vợ đương nhiên rất vui vẻ, mà ông ấy cũng không phải loại người trông cậy vào con gái trợ cấp nhà mẹ đẻ sống qua ngày, cho nên lời con rể giải thích ông ấy cũng nghe lọt.

"Vậy là tốt rồi, bảo Hạ Nguyệt về sau ít đưa đồ thôi, cả nhà chúng ta đều có công tác có tiền lương, không cần nó thường xuyên đưa đồ." Lý Quế Phân thở dài nói, con gái gả đến nông thôn khiến bà rất lo lắng, hiện tại càng thêm lo lắng nhà chồng con gái có oán hận với cô.

“Được rồi, lần sau nếu A Xuyên tới thì nói với nó một tiếng.”

Trần Minh Anh cầm mứt hoa quả chia ra chút cho con trai lớn, con trai lớn Trần Hạ Tùng đã kết hôn vài năm, hai vợ chồng đều là giáo viên, cho nên được chia nhà cho giáo viên, bây giờ không ở cùng với Trần Minh Anh.

Trần Hạ Bách và Trần Hạ Hoa còn chưa kết hôn, Trần Hạ Hoa ở cùng cha mẹ, mà Trần Hạ Bách là quân nhân chuyển nghề, cho nên phúc lợi công tác cũng không tệ, cũng được chia một gian ký túc xá độc thân.

‘Nó cũng sắp hai mươi hai, hiện tại cũng có một công tác không tệ, nên kết hôn rồi chứ?"



“Chuyện này cứ để Hạ Bách tự lo đi, muốn tìm đối tượng muốn kết hôn thì để nó tự lo là được rồi, dù sao bà cũng không có thời gian chăm con cho nó mà." Trần Minh Anh vỗ vỗ bả vai vợ nói.

Lý Quế Phân nghe ông ấy nói như vậy, nghĩ cũng đúng. Cháu trai lớn của ông bà mà ông bà cũng không có thời gian chăm sóc, dù sao bà cũng là công nhân, có công việc.

“Hơn nữa con trai kết hôn muộn chút cũng không sao, hai mươi hai tuổi còn rất trẻ, trước ba mươi tuổi kết hôn cũng không tính là muộn.”

"Ông nói thoải mái nhỉ, gì mà trước ba mươi tuổi kết hôn không tính muộn?”

Hai vợ chồng Trần gia bên này nói chuyện vô cùng náo nhiệt, Trần Hạ Tùng cũng đã nhận được mứt hoa quả em rể đưa tới, con trai anh ấy cực kì thích, mứt hoa quả dùng nước ấm pha xong vẫn ngọt ngào như cũ, đứa nhỏ không thích mới lạ.

Cuộc sống của người Trần gia vẫn trôi qua như trước, mà đại đội Vân Hà bên này lại đang lúc bận rộn.

Sau khi đại đội Vân Hà bán mấy ngàn cân hương quả kiếm gần hai trăm đồng, lúa nước trong ruộng cũng đã chín, có thể thu hoạch.

Sau khi có thể thu hoạch lúa nước, trong đội bận rộn, sức khỏe của Trần Hạ Nguyệt không tốt lắm nhưng cũng đi theo xuống đất, cô có thể không đi cắt lúa nhưng lại có thể hỗ trợ chuyển lúa đã cắt xong tới cho những người khác tách hạt.

Đương nhiên cho dù là Lý Lưu Quế Anh hay là Trương Trình Xuyên đều sẽ không để Trần Hạ Nguyệt quá mệt mỏi, thân thể của cô thật sự không thích hợp làm việc nặng, họ cũng không muốn vừa mới làm việc vui không lâu đã làm tang sự.

Trần Hạ Nguyệt vì nguyên nhân thân thể mà sự tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao, đến giờ sẽ về nhà nấu cơm đưa tới cho người nhà ăn, lúc làm việc cũng chỉ làm chuyện đủ khả năng, sẽ không khiến mình mệt mỏi.