Chương 45: Đưa Mứt (1)

Sau khi về đến nhà, Trần Hạ Nguyệt bận rộn ngâm ốc và hến, làm một bữa tối thoạt nhìn rất bình thường nhưng hương vị rất ngon cho những người khác trong nhà ăn no.

Buổi tối Trương Trình Xuyên cùng vợ mình hôn nhẹ rồi bình yên đi vào giấc ngủ, Trần Hạ Nguyệt cũng ngủ, dù sao mỗi buổi tối cô sẽ trồng ngô, không muốn cứ cách mấy chục phút lại dậy thu hoạch một lần.

Ngày hôm sau, Trương Trình Xuyên lại vào thành phố, anh gửi cho anh cả nhà mình hơn mười cân mứt hoa quả. Đương nhiên cũng đưa cho nhà cha vợ mình mười cân.

Vốn Trần Hạ Nguyệt định đưa năm cân, sau đó nghĩ lại Trương gia hiện tại chỉ có bốn người, người Trần gia lại rất nhiều, vẫn nên cho nhiều hơn chút thì hơn, Trương gia bên này để lại năm cân tự mình ăn là được.

Cho nên Trương Trình Xuyên cầm theo hơn hai mươi cân mứt hoa quả vào thành, sau khi gửi đi cho anh cả nhà mình lại cầm đồ đưa cho cha vợ nhà mình.

“Hôm qua không phải vừa mới đưa trái cây và trứng gà lương thực sao?" Trần Minh Anh nhìn bình con rể mình đưa tới hỏi.

Nói thật trái cây ngày hôm qua thật sự ăn rất ngon, trong nhà bất kể là người lớn hay là trẻ con đều ăn vô cùng vui vẻ, bột mì cũng làm thành sủi cảo nhân rau hẹ trứng gà, cả nhà ăn thỏa mãn không thôi.

Không nghĩ tới vừa mới ăn một bữa rau hẹ trứng gà sủi cảo, ngày hôm sau con rể lại đưa đồ tới.

“Trong nhà con không phải hái được rất nhiều trái cây sao? Mẹ con nói đáng tiếc anh cả con không được ăn, Hạ Nguyệt nói có thể làm thành mứt hoa quả gửi qua. Sau đó làm thành mứt hoa quả, có tận ba mươi cân, cho nên đưa cho ba và mẹ vợ con mười cân nếm thử vị." Trương Trình Xuyên cười ha hả nói.

H”ạ Nguyệt nói, mứt hoa quả này cho dù là chấm bánh bao ăn hay là pha nước uống đều rất không tồi, cha à cha nhận đi." Tâm tình Trương Trình Xuyên rất tốt. Không chút cảm thấy thường xuyên tặng đồ cho nhà cha mẹ vợ sẽ khiến mình thua thiệt.

Đồ đều là của vợ nhà mình, cô muốn tặng thì tặng thôi, cũng không phải là cô liều mạng đưa đồ nhà chồng trợ cấp nhà mẹ đẻ.



"Vậy được rồi, con bảo con bé về sau ít đưa thôi, các con cũng không dễ dàng, làm sao có thể lúc nào cũng đưa đồ tới?"

"Biết ạ, chúng con tặng đồ cho cha và mẹ vợ cũng không bỏ lại chị gái và anh trai con mà, cha yên tâm, sẽ không có người nói gì đâu." Trương Trình Xuyên cười ha hả nói.

Đạo lý thà không chia chứ không thể chia không đều anh vẫn biết, cho nên vợ mình muốn đưa đồ về nhà mẹ đẻ đương nhiên cũng sẽ đưa qua bên chị gái và anh trai bên kia, đến lúc đó còn có ai nói vợ anh trợ cấp nhà mẹ đẻ? Anh trai chị gái anh đều có mà.

Trần Minh Anh gật đầu tán thành cách nói của con rể, "Vậy ba về đi làm trước, con cũng về đi, đừng cả ngày xin nghỉ.”

“Con biết rồi, cha bận rộn đi." Trương Trình Xuyên cũng tạm biệt, anh cũng là nhân lúc rảnh xin nghỉ, chờ lúa nước chín sẽ rất bận rộn.

“Trở về đi." Trần Minh Anh khoát tay bảo con rể trở về, tự mình ôm một chiếc bình vào nhà máy trở về làm việc.

Khi Trương Trình Xuyên về đến nhà, vợ anh vừa vặn làm xong món ốc và hến hôm qua nhặt về, làm một món ốc xào và canh hến, đương nhiên cũng dùng canh nấu mì.

Bên kia Trần Minh Anh cầm theo mứt hoa quả con rể tặng về làm việc, ông đương nhiên không gạt chuyện con gái con rể hiếu kính mình, cười ha hả nói với người ta tâm ý hiếu thuận của con rể.

Lần này không chỉ có đầu bếp phía sau nhà máy thực phẩm biết con rể Trần Minh Anh đưa mứt hoa quả cho ông ấy, thiếu chút nữa toàn bộ nhà máy thực phẩm đều biết.

Rất nhiều người ngoài miệng đều hâm mộ Trần Minh Anh, ngày hôm qua vừa mới đưa mấy chục cân trái cây và mười cân lương thực, hôm nay lại đưa mười cân mứt hoa quả.

Trước mặt Trần Minh Anh và Lý Quế Phân đều là khích lệ con gái con rể bọn họ hiếu thuận, lại nói thầm một ít lời khó nghe.