Chương 27: Hương Vị Ngọt Ngào (1)

Trần Hạ Nguyệt hòa một ít bột mì sau đó, từ trong không gian lấy hai cái trứng gà đi ra, sau khi hòa hỗn hợp bột mì trứng xong thì ủ mùi, sau đó bắt đầu nấu nước.

Trong nhà không có thịt, Trần Hạ Nguyệt cũng không có ý định làm mì có thịt gì cho Trương Trình Xuyên, nên trực tiếp làm mì cà chua trứng gà là được.

Cô đi tới vườn rau trong sân hái một quả cà chua về, đun nước sôi làm lỏng vỏ cà chua, sau khi cắt miếng rồi xào cà chua chiên trứng gà, làm một hồi thì thêm nước đun sôi.

Lúc nấu canh cà chua trứng gà, Trần Hạ Nguyệt lấy bột mì ra cán mỏng, sau đó cắt thành mì sợi, múc nước canh cà chua trứng gà đã nấu chín ra, lại một nồi nước nấu chín mì sợi, vớt ra bỏ vào trong nước canh. Thêm một hai cọng rau xanh là được, mùi vị rất ngon.

Trương Trình Xuyên ăn vô cùng vui vẻ, cà chua chua chua ngọt ngọt, trứng gà vô cùng thơm ngon, mì sợi cũng vô cùng dài mềm, Trương Trình Xuyên ăn vô cùng sảng khoái.

"Tay nghề của em thật sự rất tốt, so với nhà hàng quốc doanh ở thị trấn làm còn ngon hơn.” Trương Trình Xuyên vừa ăn vừa giơ ngón tay cái khen ngợi cô.

"Cám ơn khích lệ, anh thích ăn là tốt rồi." Trần Hạ Nguyệt mỉm cười nói, thân là người cầm muỗng đương nhiên thích người khác khích lệ mình làm đồ ăn ngon.

Trương Trình Xuyên rất vui vẻ ăn xong mì cà chua trứng gà, sau đó cầm dao, lưng đeo giỏ trúc lớn lúc mới lên núi lên núi.

Trần Hạ Nguyệt nhìn anh đi cũng không nhàn rỗi, lấy nấm vừa hái về rửa sạch. Nấm hái đều là nấm rất phổ biến, đều có thể dùng nước rửa sạch bùn đất gì đó.

Trần Hạ Nguyệt đặt nấm đã rửa xong ở một bên trong tấm biển trúc phơi nắng, bây giờ vẫn là lúc mặt trời vừa vặn buổi chiều, cho nên phơi nắng chút vẫn được.



Trần Hạ Nguyệt gần đây không có ý định thường xuyên làm thịt ăn, không nói người trong nhà có thái độ gì, cho dù hàng xóm ngửi thấy mùi thịt cũng sẽ suy đoán nhà bọn họ sao lại sống tốt như vậy, có thể thường xuyên ăn thịt.

Trong lúc Trần Hạ Nguyệt bận rộn rửa nấm, Trương Trình Xuyên đeo gùi cầm dao lên núi. Lộ tuyến con đường vừa rồi anh dẫn theo vợ lên núi, nhưng là khi đến nửa đường anh lại quẹo quá phương hướng khác.

Phương hướng này chính là phương hướng anh vừa mới chỉ vào bảo vợ mình thả hương quả, con đường này chính là đi tới phương hướng vách núi bên kia.

Trương Trình Xuyên vừa dùng đao chặt bỏ những cỏ dại tươi tốt, vừa hướng về mục tiêu mà đi đến, tốn đại khái hơn nửa giờ rốt cục anh cũng đã đến bên vách núi cách không xa.

Vách núi bên này không cao lắm, nhưng cũng rất nguy hiểm, cho nên không có ai qua bên này. Mà hiện tại khoảng cách vách núi bên cạnh còn hơn mười mét, có một mảng lớn trái cây dây leo dài tươi tốt.

Mười gốc hương quả không khác dây leo kém lắm bao trùm đại khái khoảng phạm vi gần hai mẫu đất hơn một mẫu, mà hương quả này không có người dựng giá cho nên đều là leo lên ở chung quanh thân cây hoặc là bụi cây trên, hoặc là có cành trực tiếp dựa vào đất.

Trương Trình Xuyên nhìn hương quả vừa mới thả ra không đến hai giờ đã có chim nhỏ và những động vật khác tới ăn, hài lòng gật đầu, sau đó dùng dao bổ củi chém một sợi dây leo trải ở đáy giỏ trúc.

Dây leo này không chỉ có thể lót quả hương quả này còn có thể xem như là giống để cấy ghép, Trương Trình Xuyên nhìn hương quả đã chín trong nắm tay của mình, không nhịn được hái một quả gặm một miếng.

Màu sắc của vỏ hương quả còn chưa chín có màu xanh biếc, mà vỏ hương quả chín là màu xanh đậu, rất dễ phân biệt.