Chương 8: Không Thể Chia Nhà

Tô Tiểu Chí bu lại. Cậu ta là người rửa mặt xong đầu tiên, liền chạy về nhà để ăn bữa sáng, mỗi ngày sau khi chị cả thức dậy, chuyện đầu tiên chị làm là chuẩn bị bữa sáng. Quả nhiên vừa về là thấy chị cả đang nhóm bếp, ai biết chị cả lại bắt đầu lau nước mắt. Cậu ta muốn chết đói đây này, chị cả khóc gì chứ. Sao không làm cơm đi?

Tô Du xoa xoa ánh mắt hồng hồng, nhìn vẻ mặt trách móc của Tô Tiểu Chí.

Dáng dấp của Tô Tiểu Chí và Tô Du tương đối giống nhau, mặt thon gầy, vóc dáng cao gầy, ánh mắt linh hoạt. Vừa nhìn là biết đứa trẻ cả ngày làm chuyện không đàng hoàng.

Nhìn đứa nhỏ này, Tô Du lập tức lại dụi mắt một cái, ánh mắt càng đỏ hơn, cô nhìn Tô Tiểu Chí nói, "Chị khóc gì ư, còn không phải là vì em hay sao? Anh hai em đòi tách ra, sau này em sống ở đâu chứ? Chị và Tiểu Lâm là con gái, sau này có thể lấy chồng, luôn có nơi để ở, một mình đứa con trai như em thì làm sao, sau này ngay cả nhà của mình cũng không có, ở đâu, sao cưới vợ được?"

Tô Tiểu Chí nhất thời ngây ngẩn.

Cậu ta biết chuyện gia đình tách ra, cũng cảm thấy anh hai quá đáng, bị chị dâu xúi giục đòi tách ra, muốn chiếm căn nhà này.

Nhưng mà cậu ta vẫn cảm thấy đây là chuyện chị cả nên lo lắng, cho dù cậu ta có không vừa ý thì cũng không hơi đâu đi lo chuyện này.

Nhưng vừa nghe chị cả nói như vậy, trong lòng cậu ta cũng có chút khó chịu.

Anh hai đang muốn cướp nhà với cậu ta ư.

Tô Du vỗ vai cậu ta một cái nói, "Tiểu Chí à, em đã trưởng thành rồi, cũng là đứa trẻ mười bảy tuổi, thật ra thì chị biết em muốn đi làm sớm, là bởi vì muốn gánh vác cuộc sống với gia đình, cho nên gần đây chị giúp em tìm việc làm, đợi khi tìm được công việc, em cũng không cần đi học nữa."

Nghe được lời của Tô Du, đầu của Tô Tiểu Chí mới vừa rồi còn lơ mơ thì lúc này nở rộ giống như pháo bông, mặt đầy hoảng sợ và nghi ngờ nói, " Chị, thật sao? Trước kia chị luôn ép em đi học cơ mà." Trước kia cậu ta nói không muốn đi học thì chị cả sẽ khóc, thế nào cũng bắt cậu đi học mới được.

"Thật." Tô Du gật đầu.

Đương nhiên là thật, ngay cả nguyên chủ cũng một lòng vì mấy đứa em này nên mới ép chúng đến trường học, muốn cho bọn họ sau này có tương lai. Nhưng Tô Du hoàn toàn không có ý tưởng này. Nếu như không muốn đi học thì đúng lúc có thể đi tìm việc làm nuôi gia đình. Tốt nhất sau này nộp hết toàn bộ liền lương, để cho cô có ăn có uống."Chị nghĩ rồi, em là nam tử hán, là một thằng con trai thì nên có sự nghiệp của mình. Không muốn học thì thôi, chị ủng hộ em!"

Tô Tiểu Chí mừng như điên, " Chị, em nhất định sẽ san sẻ với chị! Còn nữa, cái nhà này khẳng định không chia được, chị yên tâm!"



Vẻ mặt câu ta tươi cười đầy rực rỡ, chỉ cần không bắt cậu ta đi học thì cái gì cũng được. Còn việc đi làm, cậu ta cũng không bận tâm. Dù sao công việc cũng không phiền hà, nếu như mệt thì cậu không làm việc nữa, về nhà nghỉ ngơi, có chị cả nuôi.

Tô Du mặt đầy cảm động nói, " Ừ, vậy chị dựa vào em." Sau đó bỏ kiềm lửa vào tay Tô Tiểu Chí, "Chị mới khóc nhiều nên mắt không thoải mái, em nhóm lửa đi, hôm nay chúng ta không cho chúng nó ăn, dạy chúng nó một bữa để cho chúng nó biết sự lợi hại của hai chị em mình. Chị ăn xong thì đi tìm việc giúp em."

Tô Tiểu Chí nhất thời cảm thấy mình cùng chị là một phe, lập tức nói, "Được, chị ngồi đi, em nhóm lửa cho."

Đối với một đứa nhóc nhà nghèo, chuyện nhóm lửa không xa lạ gì, chẳng mấy chốc Tô Tiểu Chí đã nhóm lửa xong.

Tô Du nhìn khói đen bốc lên từ bếp lò, lập tức bịt kín lỗ mũi, bây giờ cô vô cùng nhớ nhung phòng bếp không khói của nhà mình.

Ai, phòng bếp không khói là chuyện không thể nào, nhưng mà có thể cân nhắc làm một cái lò than.

Bên này vừa mới nổi lửa, Tô Đại Chí cùng vợ anh ta là Lưu Mai, và Tô Lâm cũng trở lại.

Tô Du cũng không quan tâm tới bọn họ, một mình ngồi trên giường chải đầu.

Nguyên chủ giữ lại mái tóc dài tới eo, đáng tiếc bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ nên sợi tóc đa phần bị chẻ ngọn và khô khốc, không hề đẹp chút nào. Cô chải nửa ngày mới thắt được kiểu tóc đuôi sam.

Đám người Tô Đại Chí nhìn Tô Du, từ sáng sớm đến bây giờ cũng không nói một tiếng, đến cơm cũng là Tô Tiểu Chí làm, mặt đầy quái dị nhìn Tô Du.

Tô Đại Chí bị Lưu Mai đẩy đẩy, lúc này mới nói cà lăm, "Chị cả, cái đó, chuyện trong nhà ấy. . . chị nghĩ thế nào?"

"Nghĩ gì ư, anh hai, nhà này không thể chia được!" Tô Tiểu Chí lập tức nói.

Lưu Mai cười ha ha, "Tiểu Chí, đây là chuyện của người lớn, một đứa trẻ như chú xen vào làm gì?"