Chương 9: Một Phe

"Sao không xen vào chứ, tôi cũng là con trai nhà họ Tô cơ mà."

"Anh hai chú là con trai trưởng."

"Nhà chúng ta lớn nhất là chị cả!" Tô Tiểu Chí kiên quyết ủng hộ chị cả.

Nhìn bình thường Tô Tiểu Chí không quan tâm chuyện gì đột nhiên bảo vệ Tô Du như vậy, cả nhà đều khó hiểu nhìn cậu ta, đến cả Tô Lâm còn đang giận dỗi cũng nhìn anh nhỏ của mình một cái.

Lưu Mai cảm thấy mình bị một chú em chồng chưa trưởng thành ăn hϊếp, cắn răng nói, "Dù sao nhà này nhất định phải chia ra!"

"Không thể chia!" Tô Tiểu Chí hét lên.

"Phải chia!" Lưu Mai phản bác.

Tô Du nhìn hai người một cái, cũng không chen vào, nghe tiếng động trong nồi, Tô Du vội vàng đứng dậy múc cho mình hơn nửa chén, sau đó gọi nói, "Tiểu Chí, cơm chín rồi, tạm thời đừng ồn ào, chúng ta ăn cơm trước."

Tô Tiểu Chí đã sớm đói không chịu nổi, nghe nói như vậy, vội vàng đi lấy chén đũa của mình, một cổ mùi thơm bay ra.

Trong phòng, những người khác cũng nuốt nước miếng.

Chị cả lại nấu cháo thịt!

Tô Tiểu Chí cũng không nhịn được mà chảy nước miếng, tay chân nhanh chóng múc cháo, Tô Du nấu không nhiều, sau khi cô múc hơn một nửa thì trong nồi chỉ còn lại hơn nửa chén thôi. Vừa nãy cậu ta định ăn thật no, dù sao chị cả nói không cho anh hai và chị hai ăn. Nhưng mà nghĩ đến em gái mình, cậu ta quay đầu mắt liếc Tô Lâm, "Lâm, cầm chén ăn đi."

Tô Lâm đang chuẩn bị nhấc chân đi lấy chén thì lại nghĩ đến gì đó, cô bé nhìn Tô Du đang cúi đầu ăn cháu, sau đó chu mỏ nói, "Không ăn, chết đói thì thôi!"



Dù sao cô bé nhất định phải mua được cái váy hoa kia mới thôi.

Nhưng mà Tô Du đang ăn cháo ở bên cạnh, hoàn toàn mang dáng vẻ không nghe thấy.

Tô Tiểu Chí cũng không phải là loại người quan tâm người khác, nghe thấy Tô Lâm nói không ăn, vội vàng cười hì hì múc cho mình, "À, vậy anh ăn một mình."

Mặc dù đều là cháo loãng, nhưng mà uống một chén cũng có thể tạm thời có chút cảm giác no bụng.

Lưu Mai cùng Tô Đại Chí nhìn trong nồi trống rỗng, trợn mắt hốc mồm. Lưu Mai nói, "Em và Đại Chí còn không có ăn đây."

Tô Du nói, "Ăn gì chứ, không phải mấy người đòi tách ra sao, vậy thì bắt đầu chia từ vấn đề ăn uống đi. Lương thực trong nhà này đều là tôi mua, cô và Đại Chí đều ở nhà lão Lưu mà."

Lưu Mai cùng Tô Đại Chí: "..."

Tô Lâm cũng sờ cái bụng đói, mặt đầy khϊếp sợ nhìn Tô Du đang ăn vui vẻ.

Chị cả thật sự không quan tâm đến sống chết của cô bé sao!

Cô bé lập tức tủi thân, ánh mắt đo đỏ. Đáng tiếc Tô Du hoàn toàn không để ý, sau khi ăn xong liền vội vàng xách túi của mình đi ra.

"Tiểu Chí, đi với chị."

"Vâng ạ." Tô Tiểu Chí hưởng thụ đãi ngộ đặc thù này, vào lúc này càng cảm thấy mình và chị cả là chung một chiến tuyến.

Chị cả vì cậu mà tranh nhà với anh hai, cậu ta cũng không thể kéo chân chị cả được. Phải làm chỗ dựa cho chị cả!

Tô Du cùng Tô Tiểu Chí mới ra cửa, Tô Lâm sững sốt một chút, sau đó xoay người nhìn anh hai của mình - Tô Đại Chí, " Anh, chúng ta ăn gì?"



"Ăn gì mà ăn, tôi và anh hai của cô cũng không có ăn đây này." Lưu Mai tức giận nói.

Sau khi gả đến nhà lão Tô, cô ta đều có đồ sẵn để ăn, ai biết hai ngày nay, chị chồng cô ta mắc bệnh gì vậy.

"Đại Chí, chúng ta đi ra ngoài ăn."

Dù sao trong tay cô ta cồn có phiếu lương thực. Cô ta cũng không ngốc, tiền lương của cô ta và Đại Chí sao có thể đưa hết cho nhà mẹ cơ chứ. Bình thường mặc dù có cho nhưng chỉ cho một chút, phần lớn đều được cô ta cất hết. Bình thường nói cho nhà mẹ là để cho chị chồng và em chồng nghe. Đề phòng bọn họ tìm mình đòi tiền mà thôi.

Lúc này Tô Đại Chí cũng cảm thấy mơ hồ.

Đây rốt cuộc là sao, sao chị cả đột nhiên đối xử với anh ta như vậy, làm sao lại phân chia rõ ràng với anh ta thế cơ chứ.

Đã quen với sự chăm sóc của chị cả, bất thình lình, Tô Đại Chí cảm thấy trong lòng bàng hoàng cực kỳ. Vào lúc này nghe được đề nghị của vợ, anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo cô ta, anh ta cũng không quan tâm gì đến cô em gái của mình.

Chị cả cũng không quan tâm thì vì cớ gì mà người anh hai như anh ta phải quan tâm cơ chứ?

Tô Lâm đứng ở trong phòng nhìn anh hai và chị dâu đều đi ra ngoài, toàn bộ nhà lão Tô chỉ còn lại một mình cô bé lẻ loi ở nhà, "Hu hu hu hu, chị cả không thương mình nữa—— "

...

Đối với Tô Lâm, Tô Du không hề có suy nghĩ sẽ quan tâm chăm sóc.

Thời đại này có rất nhiều cô gái mười lăm mười sáu tuổi đã ra ngoài bươn chải kiếm tiền nuôi gia đình rồi. Cũng có một vài gia đình có điều kiện tốt một chút mới có thể cho con gái học tiếp.

Với tình huống của nhà họ Tô mà nói, Tô Lâm vẫn có thể đi học, nhất định chính là một kỳ tích.