Tuy nói thiện có thiện báo ác có ác báo, nhưng kiếp trước, cho đến một khắc cậu sống lại, một nhà Giang Đại Xuyên cũng vẫn trải qua cuộc sống cực kỳ thoải mái. Có cặp cha mẹ nhút nhát của cậu giúp họ làm trâu làm ngựa, kiếm tiền nuôi sống gia đình già trẻ bọn họ. Sau đó nhà cũ di dời, hai tên ngu xuẩn kia còn phân hơn mười căn nhà được chia vào tay đưa cả cho hai đứa cháu trai, chính mình khi già bị một thân bệnh, ngay cả hai vợ chồng già Giang gia cũng bị người nhà kia đẩy về bên cạnh mấy chị em các cô.
Cả đời vì cháu trai mà trả giá, cuối cùng có thể dựa vào, vẫn chỉ có cháu gái bị họ coi là hàng mất tiền trước kia, quả thực buồn cười.
Đáng tiếc, cậu sống lại, không có cách nào biết trước khi chết bọn họ có hối hận hay không.
"Ái Đảng, ông nội hỏi cháu một số việc, nếu cháu thành thật nói cho ông nội, ông nội sẽ đưa đùi gà này cho cháu ăn." Giang lão đầu cầm lấy đùi gà trong chén cơm của mình, hiền lành nói với Giang Ái Đảng.
Giang Ái Đảng chảy nước miếng, đưa tay muốn cướp đùi gà trên tay ông Giang, ngoài miệng la hét: "Ăn đùi gà, cháu muốn ăn đùi gà."
Thái độ của ông Giang không thay đổi: "Vậy cháu nói với ông nội, những lời vừa rồi cháu nói là ai nói với cháu, ai nói với cháu những thứ của gia đình này đều là của cháu.”
Trong lòng Phạm Hiểu Quyên hoảng hốt, vội vàng tiến lên, muốn che miệng con trai lại bị Giang Đại Trân ở một bên xem kịch ngăn lại.
"Chị dâu hai, chị gấp cái gì, ba đang hỏi Ái Đảng, cũng không phải là đang hỏi chị." Giang Đại Trân ý vị thâm trường nói.
"Cha, cha hỏi cái này làm cái gì, đứa nhỏ không phải ở bên ngoài nghe lung tung ít lời nói chuyện phiếm của mấy người phụ nữ lắm miệng sao, bằng không còn có thể nghe được từ đâu chứ." Phạm Tiểu Quyên không để ý tới lời nói của em chồng, cười ha hả, không ngừng nháy mắt với con trai.
Nhưng ánh mắt Giang Ái Đảng chưa từng rời khỏi đùi gà, làm sao có thể nhìn thấy sắc mặt mẹ cậu ta.
"Là ba cháu và mẹ cháu nói, bọn họ nói, Giang gia chỉ có cháu và anh trai là hai đứa con trai, tương lai tất cả mọi thứ Giang gia đều là của chúng cháu, những thứ mất tiền kia chỉ biết trộm đồ của chúng ta, ông nội, cháu nói rồi, ông mau đưa đùi gà cho cháu."
Ánh mắt Giang Thành từ trên người con trai thứu hai và vợ nói sắc mặt xám xịt, hừ lạnh một tiếng, cực kỳ thất vọng với bọn họ, đồng thời, cũng bắt đầu suy nghĩ lại hành vi trước kia của mình, có phải thật sự làm sai hay không.
"Ba, chuyện này thật sự không trách con, trước kia không phải là cha vẫn luôn nói muốn để thằng hai làm con thừa tự cho anh cả sao?" Giang Đại Xuyên nghẹn họng, muốn phản bác.
"Hiện tại một nhà anh cả mày đã có con trai, không cần mày đưa con làm con thừa tự lại đây, lúc trước khi phân gia khế thư viết rõ ràng, nên phân cho chúng mày tao đã cho, từ nay về sau, chúng mày cũng đừng nghĩ tới những thứ không thuộc về các người nữa." Giang lão đầu nói chém đinh chặt sắt, ngữ khí hoàn toàn không thể phản bác.
"Ông nội, cháu còn muốn ăn thịt, ông mau đưa cho cháu." Giang Ái Đảng hai ba miệng gặm đùi gà xong, kéo quần áo của Giang lão đầu ở đó ầm ĩ.
"Con gà này cũng không phải nhà các người, muốn ăn, bảo mẹ mày gϊếŧ gà hầm cho mày đi."
Giang lão đầu thật sự bị đứa con trai và hai đứa cháu trai này làm tổn thương, ngữ khí tất nhiên sẽ không tốt bao nhiêu, ông tự nhận trả giá nhiều như vậy, nhưng kết quả, không chỉ được quý trọng, ngược lại còn bị oán giận, quả thật là hồ đồ, sao lại làm một đống chuyện hồ đồ như vậy.
"Cho cháu, mau đưa cho cháu." Thanh âm khóc nháo của Giang Ái Đảng quả thực bén nhọn đến mức chói tai, lớn miệng lên, liều mạng thét chói tai: "Mấy thứ này đều là nhà chúng cháu, mẹ cháu nói tiểu tiện chủng kia là tướng đoản mệnh, sống không lâu, tương lai hết thảy Giang gia vẫn là của cháu và anh trai.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Giang Đại Xuyên và Phạm Tiểu Quyên hoàn toàn trắng bệch, hận không thể trực tiếp nhét đứa con ngốc kia vào trong bụng.
Giang Đại Hải phải nói là rất lạnh lòng, anh tự nhận đối với cả nhà em trai đã móc tim móc phổi, kết quả bọn họ lại nguyền rủa con trai của anh như vậy, ước gì anh đoạn tử tuyệt tôn.
Sắc mặt mọi người ở đây đều không đẹp như cũ, ánh mắt nhìn hai vợ chồng Giang Đại Xuyên tràn ngập thất vọng và khinh bỉ.
Giang lão đầu tức giận cười ngược lại: "Cháu yên tâm, lão đầu tử cho dù cưới cho cháu gái một người con rể tới cửa, cũng sẽ không nhận con trai quý giá nhà mày làm con thừa tự đâu.”