Chương 35

Bọn họ trước kia xem như cũng nếm qua khổ sở, nhưng mấy năm nay cuộc sống quá dễ chịu, sớm làm cho bọn họ quên mất cuộc sống trước kia, dạ dày được nuông chiều càng chịu không nổi loại thức ăn thô ráp này, đã liên tiếp mấy ngày không đi được ra ngoài, sờ sờ bụng, rất cứng rắn.

Giang Ái Quốc và em trai Giang Ái Đảng còn không hiểu chuyện, thế nào cũng nghĩ không ra, lương thực nhà mình sao lại biến thành như vậy, mỗi ngày khóc sập trời sập đất không chịu ăn những bánh bao khó nuốt kia, cũng do bụng thật sự đói không chịu nổi, mới cố nuốt chửng những thứ này xuống bụng.

Giang Ái Quốc nhìn thoáng qua Giang Nhất Lưu được bác gái ôm vào trong ngực, trong mắt hiện lên một tia ác độc không phù hợp với tuổi tác của cậu ta.

Mẹ cậu ta nói không sai, đều do dã chủng này, nếu không phải cậu, hiện tại cậu ta còn đang ăn bánh bao bột mì trắng, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người khác. Còn cả bác gái, cô đã đã sinh ra bốn đứa mất tiền, vì sao cũng không sinh thêm một người, đều là tiện nhân, một đám tiện nhân cướp đồ đạc nhà bọn họ.

Giang Ái Đảng không nghĩ nhiều như anh trai cậu bé, cậu bé chảy nước miếng nhìn cánh gà trên tay Tam Ny và đùi gà trong tay Mạnh Hướng Học bị gặm một nửa, phốc phốc chạy tới, một tay kéo cánh gà từ trên tay Tam Ny đang không hề phòng bị, mạnh mẽ nhét vào miệng, còn ý đồ cướp đùi gà trên tay Mạnh Hướng Học.

"Hu Hu ..."

Giang Ái Đảng dùng khí lực rất lớn, móng tay cũng không biết bao lâu không cắt tỉa, kéo ra một vết lớn trên tay Tam Ny.

Tay Tam Ny đau lại càng đau, cánh gà kia căn bản luyến tiếc ăn hết luôn, từng ngụm từng ngụm chậm rãi gặm, hiện tại bị Giang Ái Đảng cướp đi, hai ba ngụm đã gặm sạch, ném xương cốt xuống đất.

Tam Ny biết bà nội không có khả năng cho phép cô bé ăn thịt nữa, lập tức bi thương từ trong lòng toát ra. Nhảy từ trên ghế nhảy xuống, ngồi xổm nhặt xương bị Giang Ái Đảng ném xuống mặt đất lên, bởi vì cậu ta ăn quá nhanh, phía trên còn vương mấy sợi thịt, nhặt lên muốn bỏ vào miệng tiếp tục gặm.

Phạm Tiểu Quyên vẫn luôn ôm mặt khóc, tựa như cũng không có ý ngăn cản. Giang Nhị Ny nắm chặt hai tay, ánh mắt nhìn người một nhà kia hận không thể ngàn đao vạn quả bọn họ.

"Mau đưa đùi gà của mày cho tao, mày là một tiểu dã chủng mất tiền, dựa vào cái gì mà ăn đồ của nhà chúng ta."

Giang Ái Đảng ăn xong cánh gà còn chưa đủ, nhảy nhót muốn cướp đi nửa cái đùi gà trong tay Mạnh Hướng Học.

"Mất tiền, tiểu dã chủng..." Phổi Giang Đại Trân tức sắp nổ tung, sắc mặt Mạnh Bình Xuyên cũng không vui, con trai anh ấy là tiểu dã chủng, vậy anh ấy là gì.



Giang Đại Xuyên nghe thấy con trai nói ra khỏi miệng đã biết hỏng rồi, hung hăng liếc Phạm Tiểu Quyên một cái, đi lên xách Giang Ái Đảng lên, cởϊ qυầи của cậu ta đánh một trận.

"Để mày không nghe lời, cướp đồ của em trai em gái, để mày học những lời không ba không bốn bên ngoài trở về, xem lão tử có đánh chết mày không." Giang Đại Xuyên hùng hùng hổ hổ, lực tay mạnh hơn chút, mông Giang Ái Đảng lập tức sưng đỏ lên.

Phạm Tiểu Quyên nhìn con trai khóc thảm thiết, có hơi đau lòng, nhưng ánh mắt đối diện với Giang Đại Xuyên, nhất thời một câu cũng không dám nói.

Lúc Giang Đại Hải nhìn thấy cháu trai đoạt cánh gà trong tay con gái nhà mình, nói không tức thì là gạt người, nhưng hiện tại nhìn em trai xuống tay nặng như vậy, cháu trai đã sắp khóc ngất đi, lại có hơi không đành lòng.

Giang Nhất Lưu nhìn thấy một màn trước mắt này cũng sắp nổ tung, kiếp trước bốn người cậu hận nhất cứ như vậy xuất hiện trước mặt cậu, lại một lần nữa bắt nạt chị gái cậu trước mặt cậu, ba cậu thế mà còn mềm lòng, như thế nào, anh còn muốn làm bác cả của cậu ta, bán con gái mua nhà cưới vợ cho cháu trai sao?

Mấy ngày nay dụng tâm ôn nhu nhàn nhạt dâng lên trong nháy mắt dập tắt, Giang Đại Hải nếu biết mình nhất thời mềm lòng, làm cho con trai bảo bối của mình càng thêm không muốn gặp mình, khẳng định hối hận đến ruột cũng xanh.

"Dừng tay——"

Giang Thành vỗ mạnh bàn một cái, rống giận một tiếng, nếp nhăn ở đuôi mắt gấp thật sâu, ý vị thâm trường nhìn con trai nhỏ trước mắt.

Giang Đại Xuyên bị nhìn giống như không chỗ che giấu, tay giơ cao lên giữa không trung, không biết còn có nên vung xuống hay không.

"Ái Đảng, cháu đến với ông nội."

Giang Thành phất phất tay với cháu trai thứ hai, bộ dáng hiền lành.

Có dễ dàng tha thứ như vậy không? Giang Nhất Lưu được Cố Đông Mai ôm vào trong ngực, trong lòng có một tia phiền não, hận mình cái gì cũng không làm được, chẳng lẽ còn phải nhìn người nhà này lắc lư trước mắt mình mấy chục năm nữa à.