Đứng dậy chỉnh lại tài liệu trên bàn, bỏ vào trong túi xách bên cạnh, công việc về nhà làm cũng giống nhau, khuyến mãi siêu thị có thể gặp không thể cầu, thừa dịp hôm nay mua thêm thịt bò, để tủ lạnh có thể bảo quản một thời gian dài.
Siêu thị cô muốn đi ở tầng B1 của một tòa nhà, hơn mười tầng phía trên cũng là cửa hàng, bán quần áo đồ điện các loại.
Siêu thị rất lớn, cả tầng đều là khu vực siêu thị, cô đẩy xe đẩy đi vào khu đông lạnh, cẩn thận lựa chọn vật phẩ, cá ngừ cũng đang có giá đặc biệt. Nha đầu Mỹ Lâm kia thích ăn sashimi nhất, đáng tiếc giá cả quá cao, một tháng cũng khó có thể ăn một lần, cô cẩn thận chọn một khối nhìn qua màu sắc tươi mới nhất, bỏ vào xe đẩy. Nghĩ đến biểu tình của Mỹ Lâm nhìn thấy cá ngừ, trên mặt không nhịn được mang theo một tia ý cười, có vẻ cả khuôn mặt tươi sống.
Đang lúc cô tiếp tục đi tới quầy hàng tiếp theo, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu hoảng sợ. Ngoài ra còn có âm thanh của một viên đạn bắn.
Không phải là gặp phải xã hội đen phía trên liều mạng hoặc là tấn công khủng bố, trong đầu cô vừa mới hiện lên ý niệm này, đã bị một luồng khí lưu bạo liệt bao trùm, mất đi ý thức.
Trong lòng duy nhất hiện lên chính là may mắn đã sớm lập di chúc, tiền tiết kiệm mấy năm nay đủ cho Mỹ Lâm học đại học mấy năm.
******
Năm 1963, khi cách mạng văn hóa vừa qua đi, cuộc sống của người dân vẫn còn tương đối hạn chế, hầu hết mọi người có khuôn mặt gầy khô vàng, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ những năm tháng khó khăn đó.
Làng Thanh Sơn, một ngôi làng nhỏ xa xôi ở Trung Quốc
"Con trai con trai, tổ tông phù hộ, nhất định phải là con trai nhé." Một bà lão gầy gò đi tới đi lui trong phòng, miệng lẩm bẩm.
Trên người bà mặc một bộ quần ngắn tay màu xám xịt, quần rộng thùng thình, trên quần áo có vài miếng vá, chỉ là giặt rất sạch sẽ, trong tóc đen xen lẫn không ít tơ bạc, tỉ mỉ chải lên, liếc mắt một cái, chính là một bà lão nghiêm túc.
"A a a —— đau quá." Trong phòng một bên truyền đến từng trận tiếng kêu la sắc bén, gian phòng dùng chiếu dệt cỏ ngăn cách, hai bên vang lên đối phương đều nghe rõ ràng.
"Kêu kêu kêu cũng biết ở nơi đó gào thét, một người con trai cũng không sinh ra cho lão Giang gia chúng ta." Ông già ngồi ở đầu tiên cau mày, khuôn mặt ngăm đen mang theo một tia không vui. Trên tay cầm một khẩu súng thuốc lá cũ, một mùi thuốc lá chói mũi từ trong ống khói truyền đến.
"Lão đại à, không phải ta nói con, con nhìn em con đã sinh hai đứa con trai, nhà con, một chuỗi nha đầu, ta nói trước, vợ con lần này nếu lại sinh một con vịt trời, ta sẽ làm chủ nhận con em con làm con thừa tự cho xon, coi như là có hương khói." Giang Thành nhìn đứa con trai lớn của mình, trên mặt tràn đầy không vui.
Chính giữa phòng có một người đàn ông cường tráng, nhìn qua chừng ba mươi tuổi, làn da ngăm đen, mặc một bộ áo bị mồ hôi thấm vàng, mặt mày đoan chính, chỉ là cau mày, có một cỗ phiền não, lúc này hai tay anh ôm đầu, trầm mặc không nói, người đàn ông không có con trai ở trong thôn không ngẩng đầu lên được, anh cũng muốn có đứa con trai của mình, không muốn con nhà em anh thừa tự.
"Con à, nghe cha con không sai, mẹ thấy chính do mảnh đất rách nát của con có vấn đề, con sinh ra đứa nha đầu, cũng không thể sinh ra một đứa con trai, cháu chẳng lẽ muốn tương lai chết không ai giúp con đi đưa sao?" Miêu Tam Phượng tận tình khuyên nhủ.
"Sớm biết như vậy, lúc trước mẹ không nên đồng ý cho con cưới người phụ nữ kia."
Đời này bà sinh hai đứa con trai một cô con gái, thương nhất chính là đứa con trai lớn trước mắt, bởi vì mấy chị dâu liên tục sinh vài đứa con gái, mà bà vừa mới gả vào Giang gia đã sinh đứa con trai lớn này, ngay cả mẹ chồng cũng đối với bà xem trọng hơn, lập tức đè ép tất cả chị dâu, cuộc sống trôi qua thuận lợi, đứa con trai lớn này tất nhiên trở thành thịt trong lòng bà cụ, cho dù sau này lại sinh một trai một gái, cũng không thể đè ép được anh.
Nhưng cũng chính là đứa con trai này, làm cho bà quan tâm nhất.
Vợ Giang Đại Hải là do chính anh vừa ý, năn nỉ mẹ đi cầu thân, ngay từ đầu, Miêu Tam Phượng cũng rất thích người con dâu lớn cần cù, lại thành thật, nhưng dù hài lòng hơn nữa, sau khi nàng liên tiếp sinh bốn cô con gái cũng bị tiêu hao.
Giang Đại Hải trầm mặc không nói, trong lòng lo lắng cho vợ đang sinh con trong phòng.
Miêu Tam Phượng thở dài, trong lòng hạ quyết tâm, nếu lần này vợ thằng cả lại sinh thêm một nha đầu, bà bức cũng phải ép con trai nhận tiểu tử nhà lão nhị làm con thừa tự.