Chương 3

Cố Đông Mai sinh con trong phòng rõ ràng nghe được lời nói từ ngoài phòng truyền đến, trong lòng nghẹn một cỗ khí, môi đã bị cắn ra vết máu, thời đại này quá gian nan, cũng bởi vì cô không có sinh con trai, khắp nơi bị người chỉ trỏ, vợ chú hai kia thiếu chút nữa dùng cằm nhìn cô.

Cũng bởi vì cô không có con trai, chỉ có thể trơ mắt nhìn lương thực hai vợ chồng bọn họ bán mạng kiếm được vào trong miệng mấy tên lười biếng kia, mấy đứa con gái nhà mình chỉ có thể trông mong nhìn, đói tới mặt vàng xơ gầy, mà cô làm mẹ lại không dám phản kháng, rõ ràng đã phân gia, dựa vào cái gì một nhà chú hai còn sẽ dựa vào bọn họ, cũng bởi vì nhà bọn họ có hai đứa con trai càng kim quý sao.

Rõ ràng mới ngoài ba mươi tuổi, bởi vì thường xuyên sinh con và lao động nặng nhọc sớm đã có nếp nhăn, trên gương mặt ố vàng khô gầy thấm đầy mồ hôi, mơ hồ còn có thể nhìn ra bộ dáng thanh tú kiều mỹ khi còn trẻ.

Con trai, nhất định phải là một đứa con trai, Cố Đông Mai đỏ hoe mắt, chỉ cần sinh con trai, hết thảy là có thể thay đổi.

Mang theo niềm tin này dùng sức, một luồng nhiệt từ dưới thân chảy ra, Cố Đông Mai thở phào nhẹ nhõm, dần dần mất đi tri giác.

Bà đỡ đẻ cắt dây rốn của đứa trẻ, vỗ mông đứa trẻ.

"Oa——" một tiếng kêu yếu ớt truyền ra.

Người bên ngoài nhà nhìn chằm chằm vào cửa phòng, chờ bà đỡ ra ngoài.

"Bà Mạnh, thế nào, là nam hay nữ."

Miêu Tam Phượng nhìn thấy chiếu bị vén lên, bà đỡ đẻ ôm một đứa bé nhỏ được quấn trong chăn xám đi ra, vội vàng nghênh đón, tuy rằng bà đã sớm đối với đứa con dâu lớn này không ôm nhiều hy vọng, nhưng lúc này vẫn có một tia tâm lý may mắn.

Ông Giang buông thuốc trên tay xuống, trước mắt cũng lộ ra một tia chờ mong.

Bà đỡ đẻ nhọ Mạnh cũng biết tình huống của Giang gia, những người phụ nữ lưỡi dài trong đại đội không ít lần lấy con dâu cả Giang gia ra nói đùa, lúc này bà cười nhét đứa nhỏ vào tay Miêu Tam Phượng.



"Là nam, con dâu cả nhà bà sinh ra một đứa con trai." Đây chính là cây độc đinh nhà lão đại Giang gia, quả trứng bảo bối này là do bà đỡ đẻ đỡ ra, bà Mạnh đã nghĩ đến chuyến này mình có thu hoạch phong phú, hiện tại trong nhà đã không có lương thực dư thừa, bà còn chờ lần này kiếm chút bột mì bột ngô cho đứa nhỏ trong nhà.

"Con trai, là con trai." Miêu Tam Phượng nhìn kim tôn bảo bối nhăn nhúm trong ngực, giống như một con khỉ da đỏ, hai tay run rẩy, đôi mắt già rưng rưng, con trai lớn của bà rốt cục cũng có hậu.

Giang Thành nghe được lời của bà mụ, lập tức đặt thuốc lên bàn, rẽ một đường đi đến bên cạnh lão già nhà mình. Giang Thành năm xưa trên chiến trường bị thương, một chân què quặt, bình thường đi chậm chút thì còn không nhìn ra, lúc này bởi vì nóng lòng, tốc độ nhanh hơn một chút, chân què quặt kia không dùng được lực, có vẻ quẹo lắc một bên người.

Ông ấy đi lên cẩn thận vạch tã của đứa nhỏ, kích động nước mắt già nua tung hoành: "Là nam, lão đại có hậu, tôi cũng có cháu trai.”

Đứa nhỏ hai mắt nhắm chặt trong tay Miêu Tam Phượng, tựa như có hơi không thoải mái, nhắm mắt hừ một tiếng, vặn vẹo thân thể.

Ông Giang đỏ mặt, nhìn tiểu oa nhi gầy gò trên tay bà cụ, nhìn thế nào thì thích như thế đó, bàn tay thô ráp muốn ôm đứa nhỏ kia, lại sợ tay mình làm cậu bị thương nặng.

"Anh Giang cũng thật sự là, chẳng lẽ còn sợ tôi lừa anh à." Bà Mạnh nhìn thấy hành động của Giang Thành, tức giận lườm ông một cái.

"Sao có, tôi không phải là quá kích động sao, Đại Hải, con còn sững sờ làm cái gì, còn không mau đi lấy vài thứ cảm ơn bác Mạnh."

Ông Giang có cháu trai đích tôn, tất nhiên cũng sẽ không khinh thường.

"A, à à" Giang Đại Hải ngẩn người một lát, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, anh đã sớm bị chuyện mình có con trai làm cho choáng váng đầu óc, mấy năm nay, bởi vì chuyện không có con trai, áp lực của anh cũng không nhỏ hơn vợ mình.

Câu khẩu hiệu của chủ tịch Mao phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời đã sớm được biết đến, nhưng ở vùng nông thôn hẻo lánh như bọn họ, trong nhà nếu không có một đứa con trai, đi đâu cũng sẽ bị người ta nói ra nói vào, đặc biệt là Giang Đại Hải năm nay đã hơn ba mươi tuổi, cùng tuổi với anh, người ta không phải đã có mấy đứa con trai à, chiếu theo phong tục của bọn họ, không có con trai thì đó là tuyệt hậu, con gái có ích lợi gì, sớm muộn gì cũng là của người ta.