Chương 7: Chủ Nhiệm Phụ Nữ 1

Lỡ như một ngày nào đó Tảng Đá bị mất thì làm sao bây giờ, cái này cũng không dễ dàng tìm lại, hơn nữa nếu như lúc nào cô cũng mang theo một Tảng Đá, cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy quái dị.

Hạ Hiểu cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ lập dị, nhưng giữ Tảng Đá lại ở trong không gian, bản thân mình đi ra ngoài, Hạ Hiểu lại không dám thử, lỡ như không gian thật không dễ gì mới có được lại không còn nữa thì sao.

Hạ Hiểu nắm chặt Tảng Đá, có chút không nỡ.

Đột nhiên Hạ Hiểu vỗ đầu mình một cái, thật ngốc, thử không cầm Tảng Đá xem có thể vào hay không là biết.

Ngay sau đó, Hạ Hiểu thử một chút, lại phát hiện ra không cầm Tảng Đá thật đúng là không vào được.

Hạ Hiểu cũng không dám thử nữa, không gian trân quý cỡ nào, nếu như không có thì thôi, nhưng có được rồi, cô cũng không muốn mất đi.

Hôm nay, Hạ Hiểu chặn Cao Giá Hưng vừa tan học lại.

Cao Giá Hưng nói: "Làm gì vậy?”

Hạ Hiểu đưa Tảng Đá qua: "Anh thử xem, có cảm giác được gì không, anh hô một tiếng, ừm...”

Hạ Hiểu đặt Tảng Đá lên tay Cao Giá Hưng, mới nói: "Anh hô một tiếng, tao muốn đi vào, thử xem.”

"Mau hô đi." Hạ Hiểu thấy Cao Giá Hưng không nhúc nhích lại tiếp tục nói.

"Cô không có vấn đề gì chứ, thật sự là bị đυ.ng phải não rồi sao?" Cao Giá Hưng không khỏi nhìn Hạ Hiểu, bảo anh nói chuyện với một tảng đá, đây là cách làm của một người bình thường sao.

Khóe miệng Hạ Hiểu giật giật, vẫn là lần đầu tiên bị người ta nói như vậy, nhưng cũng biết hiện tại mình cầm một tảng đá để Cao Giá Hưng thí nghiệm, quả thật có chút không hợp với lẽ thường.

Nhưng cô vẫn rất muốn biết, nếu Cao Giá Hưng cầm Tảng Đá này bảo muốn vào, có thể cũng đi vào không gian giống như cô hay không.

"Anh có làm hay không." Hạ Hiểu trừng mắt về phía Cao Giá Hưng, có điều cô nho nhỏ đối đầu với Cao Giá Hưng cao lớn, cũng không có uy thế gì.



Cao Giá Hưng vẫn làm theo, nắm Tảng Đá, hô một tiếng: "Tao muốn đi vào.”

Hạ Hiểu yên lặng nhìn, một lúc lâu sau cũng không thấy Cao Giá Hưng có bất kỳ động tác nào, Tảng Đá vẫn còn nguyên, lập tức vui vẻ, đoạt lấy Tảng Đá từ trong tay Cao Giá Hưng, Hạ Hiểu nói một tiếng cảm ơn liền bỏ chạy.

Cao Giá Hưng nhìn Hạ Hiểu 1m5 không nghĩ ra cái gì, bĩu môi nói: "Còn bị bệnh không nhẹ, coi tảng đá như bảo vật.”

Hạ Hiểu trở về chỗ ở tập thể, thừa dịp mọi người vẫn chưa trở về, liền nắm Tảng Đá vào trong không gian.

Nhịn không được nâng một ngụm nước suối lên uống, oa, mát lạnh ngọt ngào, quả thật mùi vị ngon hơn nhiều so với nước giếng và nước máy.

Hạ Hiểu không dám uống nhiều, chỉ nếm thử một ngụm, nhìn mặt đất trong không gian, Hạ Hiểu nghĩ, lần sau lấy chút hạt giống tiến vào gieo trồng thử xem.

Không dám ở trong không gian lâu, Hạ Hiểu đi ra ngoài, lại đem tiền và phong thư ở trong túi hành lý bỏ vào trong không gian, cả người lập tức viên mãn.

Cũng không biết có phải liên quan đến uống nước suối trong không gian hay không, Hạ Hiểu quả thật cảm thấy thân thể mình tốt hơn rất nhiều, mặc dù không khoa trương giống như trong tiểu thuyết uống bong bóng liền tẩy tủy phạt cốt, trị bách bệnh, nhưng Hạ Hiểu cảm thấy thường xuyên uống trong một thời gian dài khẳng định ít nhiều cũng có chỗ tốt hơn.

Năm ngày nghỉ ngơi xong, thân thể Hạ Hiểu cũng đã ổn hơn rất nhiều, bắt đầu đi theo đội sản xuất làm việc, có điều lo lắng cho thân thể của cô, cô không cần lên núi khai hoang, nhưng phải đi theo thu hoạch khoai lang.

Hạ Hiểu thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt, thu hoạch khoai lang quả thật thoải mái hơn rất nhiều.

Trời còn chưa sáng Hạ Hiểu đã đến ruộng khoai lang, đầu tiên nhìn thấy Trịnh Hướng Hồng, trong lòng cũng biết nhất định là Trịnh Hướng Hồng kiến nghị với đội trưởng, lập tức Hạ Hiểu có thêm phần đồng tình với đội sản xuất, và sự cảm kích đối với Trịnh Hướng Hồng.

"Thím ơi, cháu tới rồi ạ." Hạ Hiểu chào hỏi Trịnh Hướng Hồng.

Trịnh Hướng Hồng nói: "Hạ Hiểu tới rồi à, hôm nay chúng ta phải thu hoạch hết mảnh khoai lang này, cháu đi theo thím là được.”

"Vâng, thím." Hạ Hiểu nắm chặt lòng bàn tay, nghĩ thầm lát nữa mình phải chịu khó một chút, đừng khiến thím bị chậm chân.