Bà Trình cũng là người thông minh, không như các bà mẹ chồng khác cứ đay nghiến con dâu suốt.
Bà ấy để ý từng đường đi nước bước, mượn sức bằng được mấy đứa con của mình, với anh cả anh ba thì quản chặt tiền quyền, với anh hai thì chơi bài tình cảm một cách hợp lý, anh hai bây giờ phải gọi là hiếu thảo đến nỗi mù quáng!
Chính vì bà Trình luôn nắm chặt ba đứa con đầu trong lòng bàn tay, hết mực yêu thương mấy đứa con thứ nên gia đình mới tồn tại được, không có ai đòi ra riêng.
Nhưng mà mỗi người trong nhà đều có tính toán riêng, ngày nào cũng có chuyện lớn chuyện bé xảy ra không ngừng!
Bây giờ cũng đến lúc cho Cửu Oa nhà cô uống sữa rồi.
Kịch hay hạ màn, Trình Cửu Oa đã đói rồi, khóc oe oe không dứt.
Mấy anh chị của bé đều vây quanh, cũng không làm nguôi được lửa giận của ông lớn Cửu Oa này.
Như thể muốn nói rằng: “Mọi người làm cái gì thế hả, có phiền không hả, mau đến cho tui ăn đi…”
Từng thìa nhỏ sữa bột đã pha được đút vào trong cái miệng đang kêu “a, a” của Cửu Oa, lúc này, đôi mắt to tròn của bé nhìn chăm chăm vào cái chén, trông rất dễ thương.
“Mẹ ơi, ăn cơm thôi! Hôm nay cô chú về, sẽ ngon lắm đây.”
Cô thò đầu ra từ cửa sổ nhìn thử, đúng thật kìa ~
Chị dâu cả đã bắt đầu dọn cơm từ trong bếp ra, những người khác cũng đã lên nhà trên.
Mũi của Ngũ Oa này còn thính hơn cả chó.
Nghe thấy ăn cơm, thì hành động của mấy đứa bé nhanh nhẹn hẳn, đã đeo giày chạy ra ngoài rồi, ngay cả Thất Oa nhỏ nhất cũng được Ngũ Oa giúp đeo giày rồi chạy theo các anh chị ra ngoài.
Mấy đứa bé này đúng là thật hiểu chuyện giúp người ta bớt lo.
Sự thật thì trẻ con của thời đại này đều như vậy, có thể ăn no chính là niềm hạnh phúc lớn nhất!
Cơm vẫn do Đại Ny đơm.
Còn có dưa chua đậu phụ hầm cải trắng, củ cải muối, một bát cháo ngô với một cái bánh nhân hỗn hợp.
Mâm cơm hôm nay thật là phong phú.
Cứ cô chú em chồng về là cả nhà được ăn no.
Ăn đi mà nâng niu! Bà Trình cũng không chần chừ lâu, cứ để như thế đi!
Không biết bắt đầu từ khi nào, trời bắt đầu có tuyết rơi dày đặc.
Cứ rơi đứt quãng kéo dài đến hai ba tháng chạp, trời mới quang trở lại.
Mấy đứa trẻ con trong nhà dùng giọng điệu non nớt hát bài ca dao đón Tết:
Nhỏ ơi nhỏ, nhỏ không được tham, sắp qua mồng tám hằng năm,
Cháo mồng tám nhỏ ăn mấy ngày, kéo dài tới tận ngày hai ba,
Hai mươi ba, kẹo mạch nha dính dính; hai mươi tư, quét nhà dọn cửa,
Hai mươi nhăm, em làm đậu hủ; hai mươi sáu, thì nấu thịt dê,
Hai mươi bảy, cắt tiết gà trống; hai mươi tám, phải cạo mặt rồi,