Chương 30: Chó cắn chó một miệng lông

*Chó cắn chó một miệng lông: tui cũng ko hiểu nghĩa chính xác là gì, nhưng trong trường hợp của chương này thì chắc là "người xấu cãi nhau cuối cùng chẳng được kết quả gì", bạn nào biết nghĩa chính xác thì cmt giúp để tui sửa lại nha.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ước chừng qua chừng mười phút đồng hồ, 120 đến, Tiêu Cẩn Du cùng Mạnh Vũ tạm thời ngừng cãi nhau, đưa Lục Viễn lên xe cứu thương.

Tiêu Cẩn Du và phó viện trưởng lên tiếng chào hỏi, cho Lục Viễn nằm ở phòng tốt nhất trong bệnh viện, giằng co cả một đêm coi như là đã ổn.

Chờ cho tới hơn năm giờ, Tiêu Cẩn Du nằm trên cái giường bệnh khác ngủ thϊếp đi, Mạnh Vũ cũng kiên trì không nổi, dựa nghiêng trên ghế sa lon chợp mắt.

Vết thương trên mặt Lục Viễn không tính là nghiêm trọng, nghiêm trọng là hậu huyệt bị xé rách, may mười mấy mũi, bây giờ căn bản nằm ngửa không được, chỉ có thể nằm sấp.

Lục Viễn sau khi được đưa đến bệnh viện liền mơ hồ ngất đi, thời điểm khâu vết thương bác sĩ đã tiêm thuốc gây tê, cho nên hắn ngủ đến tận bây giờ.

Trên mu bàn tay ghim kim tiêm, chất lỏng còn chưa truyền xong, Lục Viễn nhìn chằm chằm vào từng giọt chất lỏng trong bịch chảy xuống, một giọt lại một giọt, cứ như vậy mà đếm đi đếm lại.

Cũng không biết đếm bao lâu, cửa phòng bệnh bị người mở ra, Giang Liệt tới.

Lục Viễn liếc mắt liền nhìn thấy Giang Liệt, tim đột nhiên run lên, vội vàng đem mắt nhắm lại.

Giang Liệt thần sắc tiều tụy, con mắt đỏ ngầu, tựa hồ là một đêm không ngủ, chỉ là kinh ngạc nhìn Lục Viễn trên giường bệnh, nhưng không nói lời nào.

Giang Liệt đóng cửa một cái, Tiêu Cẩn Du ngủ không sâu, bị đánh thức.

“Anh họ? Ngươi tỉnh rượu rồi sao?”

Tiêu Cẩn Du cười lạnh, lại nói: “Nếu còn chưa có tỉnh, ngươi liền lại đi ra tỉnh rượu, Lục lão sư cũng chẳng muốn nhìn thấy ngươi đâu.”

Giang Liệt ngồi vào trên ghế sa lon, nói giọng khàn khàn: “Ta tỉnh.”

Lúc này, Mạnh Vũ nằm trên một cái ghế sa lon khác cũng bị đánh thức, vừa nhìn thấy Giang Liệt, liền hận không thể nhào tới tẩn hắn một trận.

“Lão Giang, ngươi nói một chút đi, đều đã qua 3 năm, ngươi làm sao còn không quên được tên Đổng Hữu Dân kia? Ngươi yêu đến điên rồi hả? Ta lo lắng cho lão sư cả một đêm, không thể nào bình tĩnh được, ngươi ngược lại thật tốt, chưa đến vài phút đã đem hắn lộng chảy máu. Phải may rất nhiều mũi, nhìn lão sư đau, ngươi không cảm thấy tội lỗi sao?”

Giang Liệt ngẩng đầu nhìn Lục Viễn, rất nhanh lại đem cúi đầu xuống: “Ta uống quá nhiều rồi.”

Mạnh Vũ không buông tha nói: “Lão Giang, không phải ta muốn nói ngươi, trong ba người chúng ta, ngươi là lớn nhất, làm sao lại không phân biệt được tình cảm với cái đồ chơi này? Có cái mông tốt liền cởϊ qυầи thao, không có cái mông tốt thì tìm cái mông tốt khác, tình cảm tính là cái con c*c gì? Khi đó ngươi đối với Đổng Hữu Dân thật tốt, xem hắn như tổ tông mà cung phụng, kết quả ra sao? Hắn còn không phải vẫn bỏ đi sao, ra nước ngoài cũng đã đi rồi, ta cũng không tin trên thế giới này có cái gì gọi là tình yêu đích thực, đều mẹ nó nói nhảm!”

Lục Viễn trầm mặc không nói, Tiêu Cẩn Du xoa xoa cái trán đau nhức, nói: “Đừng nói nữa, ngươi không tin tình yêu, không có nghĩa là trên thế giới này không có tình yêu. Ngươi không cần phải luôn nói anh của ta, ngươi cũng nói một chút bản thân ngươi đi, ngươi đem mấy người Đỗ Nghị bọn hắn chỉnh thành như thế, cha ngươi biết có thể tha cho ngươi sao? Không phải anh của ngươi trở về rồi sao? Nói cho cùng đó cũng là anh ruột của ngươi, dáng dấp giống nhau như thế, trong người cũng chảy dòng máu của cha ngươi, ngươi thật sự dự định cùng hắn "ngươi chết ta sống" sao?”

Nói đến Mạnh Dương, Mạnh Vũ cảm giác trong cổ họng bị cái gì chặn lại, nghẹn đến đặc biệt khó chịu.

“Con mẹ nó ta chính là tức giận, Tiểu Ngư, ta vừa nghe nói bọn Đỗ Nghị Lưu Uy muốn thao Lục lão sư trong WC, tiếp đó bị Mạnh Dương cứu được, ta liền tức giận đến muốn gϊếŧ người. Hắn cùng mẹ của hắn vừa đi chính là vài chục năm, đem ta ném ở đây mặc kệ, bây giờ nói trở về thì trở về , trở về liền muốn nhận ta, liền muốn giáo dục ta, ta khinh! Mạnh Dương hắn là cái gì? Không đến phiên hắn tới làm anh hùng cứu người? Lục lão sư là người của chúng ta, hắn nghĩ bản thân là cái gì, cần phải nhờ hắn đi cứu? Thao, ta vừa nghĩ tới liền nghẹn một bụng tức giận, quá mẹ nó khinh người.”

Tiêu Cẩn Du cười nhạt nói: “Hừ, từng câu ngươi nói giống như là rất có lý. Vậy ta hỏi ngươi, tất cả chuyện xảy ra là do Lục lão sư sai sao? Hắn trong WC bị bọn Đỗ Nghị chặn lại, là bởi vì ai? Mạnh Dương cứu hắn, đơn giản chỉ là trùng hợp, nếu không có Mạnh Dương, Lục lão sư sớm đã bị mấy người bọn hắn luân phiên mà thao, đến lúc đó ngươi không phải càng không mặt mũi sao? Ta cho rằng ngươi chẳng những không nên hận Mạnh Dương, ngược lại hẳn là cảm kích hắn, bảo vệ hậu huyệt của Lục lão sư sạch sẽ cho ngươi thao.”

Mạnh Vũ bực bội mà vò lấy mái tóc, “Ai nha ta không phải có ý này, ta không phải là ngại mất mặt, ta là, ta là......”

“Không quan tâm ngươi là muốn làm gì, ngươi cũng không nên trút giận lên người Lục lão sư, nếu ngươi có bản lãnh thì đi đánh Mạnh Dương đi.”

“Tiểu Ngư, ngươi nói như vậy cũng không đúng lắm, ngươi lại cứng đầu như vậy ta, ta sẽ tức giận!”

Tiêu Cẩn Du và Mạnh Vũ nhao nhao mà cãi nhau, Lục Viễn nằm sấp giả bộ ngủ, đem lời nói của bọn bọ nghe được rõ ràng, thật sự rõ ràng.

Hừ, Mạnh Vũ và Giang Liệt tất nhiên không phải người tốt, Tiêu Cẩn Du thì càng không phải.

Trên miệng luôn nói lời dễ nghe, kỳ thực trong xương cốt cũng toàn là xấu xa, đều là một lũ cặn bã.

Lục Viễn cẩn thận tính toán thật rõ ràng, chỉ cần bà nội thay thận xong, hắn sẽ cùng bà nội đi nơi khác.

Có thể đi bao xa thì đi, hắn chịu đựng không nổi mấy tiểu súc sinh này, cũng không nghĩa vụ thay cha mẹ của bọn họ giáo dục bọn họ.

Vậy cứ để bọn họ tiếp tục sống như súc sinh đi, sớm muộn cũng có một ngày, ông trời nhìn không vừa mắt, tự nhiên sẽ trừng trị bọn họ .

Lục Viễn cứ nghĩ như vậy, mơ mơ màng màng lại ngủ thϊếp đi, giấc ngủ này, ngủ ngon đến nói đến mê sảng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Công cuối sắp xuất hiện rồi aaaaa

Lúc đầu chọn truyện này edit cũng vì thích tính cách của thụ thật sự, từ đầu đến cuối đều rất là tỉnh táo, ko hề u mê tra công chút nào!!