Chương 29: Khởi đầu mâu thuẫn

Lục Viễn hành động điên rồ, mà hành động điên rồ này của hắn, ngược lại đem Giang Liệt làm cho ngơ ngẩn.

Lục Viễn khóc cười trong chốc lát, mới dần dần dừng lại, Giang Liệt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Viễn, còn chưa kịp nói cái gì, cửa phòng đã bị người đá văng.

"Lão Giang!"

Mạnh Vũ và Tiêu Cẩn Du đã cùng nhau trở về, vừa vào cửa, thấy bình rượu trên mặt đất, cùng máu dính đầy, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, nhanh chóng chạy vào.

Chờ vọt vào phòng ngủ, thấy Lục Viễn cả người trần trụi, trên cổ đeo dây lưng, máu me đầy mặt, đang bị Giang Liệt đè nặng thao, Tiêu Cẩn Du cùng Mạnh Vũ liền nổi sùng.

Mạnh Vũ đỏ mặt tía tai mà đi tới, nắm chặt áo Giang Liệt, hung hăng đánh cho hắn một đấm.

"Giang Liệt cút mẹ ngươi đi!"

Giang Liệt trúng một quyền này của Mạnh Vũ, khóe miệng lập tức liền chảy máu, làm cho Giang Liệt từ trên người Lục Viễn rơi xuống đất .

Mạnh Vũ tức giận đến trong óc "Rầm rầm" rung động, chửi một tiếng, cảm nhận được trái tim đang run rẩy.

"Con mẹ nó ngươi bị điên rồi hả? Ở đâu cũng toàn là máu!! Ngươi nói rõ ràng cho ta, nói rõ ràng, nếu không ngươi không xong với ta!"

Đôi mắt Giang Liệt màu đỏ tươi, phun ra một ngụm máu trên mặt đất, lạnh lùng nói, "Ta giáo huấn Đổng Hữu Dân, mẹ nó có liên quan đến ngươi sao?!"

Mạnh Vũ nhíu chặt mày, "Ngươi uống rượu rồi nói điên khùng cái gì? Vậy hắn mẹ nó là Đổng Hữu Dân sao? Đó là Lục Viễn, Lục lão sư, ngươi mở to hai mắt chó của mình nhìn cho rõ ràng, kia rốt cuộc là ai?"

Giang Liệt vẻ mặt mê mang mà nhìn Lục Viễn, lẩm bẩm nói: "Ngươi nói cái gì?"

Thời điểm Mạnh Vũ chạy tới đánh Giang Liệt, Tiêu Cẩn Du đã vọt tới trước mặt Lục Viễn, giúp hắn cởi ra dây lưng trên cổ.

"Lục lão sư, Lục lão sư ngươi có ổn không? Lục lão sư?"

Tiêu Cẩn Du sắc mặt âm trầm, đem Lục Viễn thần trí hoảng hốt ôm đến trên giường, vô cùng lo lắng mà nói, "Lục lão sư, ta là Tiểu Ngư, ngươi nhìn xem ta, ta lập tức đưa ngươi đi bệnh viện, không có việc gì, đều là vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ tốt thôi."

Lục Viễn nửa trợn tròn mắt, ánh mắt dại ra, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì, Tiêu Cẩn Du lấy điện thoại ra, phát hiện tay đang run run.

"Alo, chủ nhiệm Uông, ta là Tiểu Ngư, phiền ngài chút chuyện này, ta có một bằng hữu bị bệnh, ngài hãy cho 120 lại đây, địa chỉ là..."

*120: số để gọi cứu thương ở Trung Quốc

Tiêu Cẩn Du nói chuyện điện thoại xong, lấy khăn lau mặt cho Lục Viễn, miệng cứ lên tiếng trấn an: "Không có việc gì a Lục lão sư, 120 lập tức sẽ tới, chúng ta đi 301, ta có quen biết viện trưởng, bảo đảm vài ngày liền trị hết."

Mạnh Vũ thật sự là làm Giang Liệt tỉnh mộng, hắn quay đầu nhìn Lục Viễn thảm hề hề, chân như cứng lại, không dám đi đến bên giường.

Lục Viễn trên mặt mơ màng, nhưng là ánh mắt dần dần sáng lại, khóc oa oa mà nói: "Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, cứu ta."

Tiêu Cẩn Du trong tim cứng lại, đem Lục Viễn ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: "Thực xin lỗi Lục lão sư, ta đã tới chậm, gây thương tổn cho ngươi, thực xin lỗi."

Lục Viễn khóc trong lòng Tiêu Cẩn Du, nắm chặt quần áo của hắn: "Tiểu Ngư, phía dưới của ta đau, ta có phải hay không sẽ chết?"

Tiêu Cẩn Du cúi đầu nhìn, ông trời a, hậu huyệt Lục Viễn toàn là máu, máu đỏ tươi chảy ra bên ngoài, nhìn mà khủng hoảng.

Tiêu Cẩn Du vội dùng khăn mặt đè lại thịt huyệt Lục Viễn, rung giọng nói, "Lão sư ngươi đừng nói bừa, ngươi là người tốt, ông trời sẽ không để cho ngươi đi sớm như vậy đâu, ngươi chắc chắn sống lâu hơn nhiều so với chúng ta."

Lục Viễn chua sót mà nở nụ cười, "Nhưng mà ông trời vẫn luôn không thấy ta, ta vẫn luôn thực xui xẻo, hơn hai tuổi ba mẹ ta đều đi rồi. Hiện tại bà nội lại bị nhiễm trùng đường tiểu, ta đã thật xui xẻo rồi, lại gặp phải các ngươi ba tên vương bát đản, không phải là ông trời muốn bức chết ta sao? A, hức."

Lục Viễn nói xong, ôm cổ Tiêu Cẩn Du khóc lên, Tiêu Cẩn Du thật sự đau lòng, vội khuyên giải an ủi nói, "Đúng đúng đúng, chúng ta là ba tên vương bát đản, chúng ta sai, về sau nhất định sẽ đối với ngươi tốt gấp bội. Lục lão sư ngươi đừng khóc, van cầu ngươi đừng khóc, được không?"

Lục Viễn vẫn là khóc không ngừng, Tiêu Cẩn Du làm sao cũng không dỗ được, liền tức giận mà nói với Mạnh Vũ: "Đại Vũ, đừng để ý kẻ điên kia, mau tới đây nhìn lão sư."

Mạnh Vũ tức đến khó thở đẩy Giang Liệt ra, chạy đến bên giường, ngơ ngác trừng Lục Viễn; "Tiểu Ngư ngươi không phải gọi cho 120 rồi sao? Ta cũng không phải bác sĩ, ngươi kêu ta lại đây, ta con mẹ nó cũng không có cách gì a!"

Tiêu Cẩn Du mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Hôm nay chuyện này đều là do ai? Ngươi cùng lão Giang, hai người các ngươi ai cũng đừng nói ai, đều mẹ nó như nhau. Hắn vì cái tên Đổng Hữu Dân kia uống rượu đến điên, ngươi bởi vì anh của ngươi lại trút giận lên người lão sư, hừ, đều mẹ nó già mồm át lẽ phải? Còn có phải là đàn ông không vậy?"

Mạnh Vũ bị Tiêu Cẩn Du nói đến á khẩu không trả lời được, nhìn Lục Viễn ỷ tại trong lòng ngực của hắn khóc, Mạnh Vũ liền có chút nén giận.

"Đúng, chúng ta đều già mồm cãi láo, cũng không phải là ngươi, chỉ có ngươi tốt, ngươi biết ăn nói, lão sư chỉ cần ngươi là được rồi?"

Ánh mắt Tiêu Cẩn Du lạnh lẽo, liếc Mạnh Vũ nói: "Ngươi nói cái gì? Đại Vũ ý của ngươi là gì? Ngươi làm sao còn nói ta? Chuyện ngày hôm nay có phải hay không đều do hai người các ngươi? Nếu trở về chậm chút nữa, lão sư còn sẽ bị lão Giang bức thành cái dạng gì? Hừ, ngươi còn có mặt mũi nói ta?"

Chờ 120 tới mười mấy phút đồng hồ, Mạnh Vũ cùng Tiêu Cẩn Du ngươi một lời ta một câu mà cãi nhau.

Giang Liệt bị bỏ lơ, ngồi dưới đất không chịu được lắc lắc đầu.

Lục Viễn thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng lại một mảng sáng như tuyết, hừ, cãi đi, đánh đi, đầu óc người đánh thành đầu óc chó là tốt nhất, một đám người xấu! (😂😂😂 Viễn chuyển qua làm tâm cơ thụ rồi)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đáng lẽ hôm nay không có chương mới đâu, mai còn phải đi học nữa, mà thấy mn cmt xôm quá, nhịn ko được edit tiếp.

Có ai phe Tiểu Ngư hông?? Sau này là những tháng ngày trả nghiệp nhá, mà ko biết còn ngược nữa hay không, tui nhớ na ná là còn drama gì đó á, mà thôi hông sờ-poi đâu. Đọc xong nhớ cmt và thả sao nhá mn😘😘😘

P/S: Đăng chương theo tâm trạng và tần suất cmt😎