Chương 3: Tiệc Đoan Ngọ, sau khi sau rượu

Mấy ngày nay đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu lại không gặp được Khang Hi, Thẩm Kiểu Kiểu không cần nghĩ cũng biết khẳng định không phải trùng hợp, mà hắn đang trốn tránh nàng là nguyên nhân chính không cần phải nói cũng minh bạch. Không sao Tết Đoan Ngọ cũng sắp tới rồi, đến lúc đó trong cung mở tiệc tối khẳng định sẽ nhìn thấy người, liền lười nhác phí tâm tư đi tạo cuộc găp gỡ bất ngờ khác.

“Cô đang cùng ngươi nói chuyện, ngươi suy nghĩ cái gì?” Thái Tử có chút không vui nhìn người trước mặt rõ ràng thất thần, đối với nàng càng thêm không vui, chỉ cảm thấy quả nhiên vẫn là Lý giai thị ôn nhu khả ái càng là tri kỷ.

“Thái Tử nói ta đã biết.” Thẩm Kiểu Kiểu xác thật không nghe được hắn mới vừa nói cái gì, bất quá cái này không có việc gì Thái Tử sẽ qua tới, hơn phân nửa lại là vì vị Lý trắc phúc tấn kia, liền thuận miệng đáp.

Thái Tử sao lại không cảm giác được nàng đáp có lệ, vốn dĩ chuẩn bị cho nàng chút thể diện ngủ lại một đêm tâm tình cũng đã biến mất, ném xuống một câu: “Cô đi thăm Hoằng Tích.” Liền rời đi.

Không bao lâu liền đến tết Đoan Ngọ, trong cung cũng thêm vài phần không khí ăn tết.

Muốn Thẩm Kiều Kiều nói trắng ra ở đây có chỗ gì tốt, đáng giá nhắc tới nhất chính là đồ ăn trong cung, đặc biệt hôm nay có bánh ú, một chùm một cái lớn nhỏ, chẳng những rất tinh xảo, hơn nữa hương vị cũng đặc biệt ngon.

Bởi vì hồi sáng ăn khá nhiều bánh ú, Thẩm Kiều Kiều cơm trưa liền tùy tiện ăn chút, sau khi ngủ trưa nàng mới để cung nữ trang điểm chải chuốt cho mình.

Thẩm Kiểu Kiểu từ sau khi xuyên qua, linh hồn chịu nàng tiềm di mặc hóa, hơn nữa linh khí dễ chịu, chẳng những ngũ quan càng tinh xảo hơn chút, da thịt kiều dưỡng càng trắng như sương tái tuyết, hôm nay vì buổi tối Đoan Ngọ yến trang điểm một chút, cả người xinh đẹp khiến người nhìn không rời được mắt.

Không bàn đến các cung nữ hầu hạ ngẩn ngơ sau đó thi nhau nịnh hót, mà thái tử vừa bước vào trong điện giương mắt nhìn lên, không khỏi cũng cảm thấy kinh diễm, khó được mở miệng tán thưởng một câu, trên mặt so với khi tiến vào nhu hòa hơn không ít.

Hôm nay thời tiết không tồi, tiệc tối liền bố trí ở Ngự Hoa Viên, Thái Tử cùng Thẩm Kiều Kiều cùng hai trắc phúc tấn tiến vào, các hoàng tử khác cùng phúc tấn của mình cũng đã sớm tới, chào hỏi đáp lễ với nhau, liền truyền đến thanh âm thái giám hô lớn: “Hoàng Thượng giá lâm!”

Trong nháy mắt, mọi người đều quỳ xuống, sôi nổi hướng Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hậu hành lễ.

Khang Hi ánh mắt cơ hồ quét mắt thấy tối nay rất nhiều mỹ nhân tới dự, sau đó tầm mắt dừng ở trên người nữ tử đang đứng bên cạnh Thái Tử, ánh mắt không khỏi tối sầm vài phần, sau đó ý bảo mọi người miễn lễ đứng dậy, đỡ Thái Hoàng Thái Hậu cùng nhau ngồi xuống.

Từ Khang Hi cùng Thái Hoàng Thái Hậu nói nói mấy câu, tiệc tối liền bắt đâu Thẩm Kiều Kiều cùng vài vị hoàng tử phúc tấn ngồi cùng nhau, giữa chị em dâu không tránh được muốn nói chuyện phiếm vài câu, vài vị phúc tấn chú ý tới Thẩm Kiều Kiều trong trắng lộ hồng, khuôn mặt so với ngày trước đẹp hơn rất nhều, không khỏi dò hỏi dùng phương thuốc dưỡng nhan gì.

Thẩm Kiều Kiều tùy ý nói mấy phương thuốc rồi tránh khỏi truy hỏi của các nàng, các nàng hứng thú bừng bừng buôn chuyện, nàng chậm rãi nhấm nháp mỹ vị trên bàn, món gà nướng kia đặc biệt khiến nàng yêu thích.

Khang Hi bên kia bất giác đem dư quang dừng ở trên người nàng thấy nàng cả buổi miệng không ngừng nghỉ, mắt hạnh xinh đẹp sáng lấp lánh, hiển nhiên ăn thật sự thỏa mãn, nghĩ ngày trước không có phát hiện nàng thích ăn như vậy, tâm tình có chút âm trầm hòa hoãn không ít, bồi Thái Hoàng Thái Hậu nói chuyện.

Thái Hoàng Thái Hậu tuổi lớn, tùy ý dùng một ít, lưu lời nói để cho bọn họ không cần cố kỵ chính mình sau liền rời đi, Thái Hậu tự nhiên cùng nàng một đường rời khỏi bữa tiệc.

Vốn dĩ loại tiệc tối này cũng không phải chỉ thuần ăn cơm, phần nhiều vẫn là để hoàng thất giao lưu cảm tình, bởi vậy dựa theo lệ thường, sau khi Thái Hoàng Thái Hậu cùng Thái Hậu rời đi, cũng không sai biệt lắm tàn tiệc. Nhưng Khang Hi chú ý tới người nào đó còn chưa có ăn xong, liền không có động tĩnh, những người khác càng không thể động trước, tiếp tục một câu có một câu không trò chuyện, thỉnh thoảng uống một chén rượu ăn một miếng đồ ăn.

Tuy rằng đã ăn xong, nhưng Thẩm Kiều Kiều không them để ý mặt mũi đem nốt đồ ăn yêu thích ở trên bàn ăn nốt, nhìn đã ổn thỏa nhưng chưa đã thèm buông đũa xuống, tùy tay bưng ly uống rượu.

Một chén rượu uống cạn, cảm thấy tư vị không tồi Thẩm Kiều Kiều hai mắt sáng ngời, ý bảo cung nữ phía sau thêm rượu.

Mắt thấy nhân nhi buông đũa uống đến rượu, còn là một ly tiếp theo một ly, uống đến hai má nhiễm một mảnh màu đỏ đều không có ý muốn dừng lại, Khang Hi lập tức đứng dậy, để Lý Đức Toàn bên cạnh người đi ban thưởng cho Ngự Thiện Phòng sau đó liền rời đi.

Đại tiệc buổi tối cứ như thế kết thúc, mọi người cung tiễn Hoàng Thượng rời đi, liền cũng sôi nổi tan tiệc.

Bởi vì màn kinh diễm trước đó, Thái Tử vốn chuẩn bị đêm nay nghỉ ở bên Thái Tử Phi, nhưng không đợi trở lại Đông Cung, liền bị Lý giai thị nói mấy câu bắt cóc.

“Chủ tử, Lý trắc phúc tấn cũng thật quá đáng!” Xuân Liễu bất bình nói.

“Lời này không phải ngươi nên nói.” Thẩm Kiều Kiều nhắc nhở nàng một câu, bước chân vừa chuyển cũng không trở về Đông Cung: “Ta đi hóng gió tán bớt mùi rượu, các ngươi đi theo tránh xa một chút.”

Mấy cung nữ liếc nhau, chỉ nói là chủ tử tâm tình không tốt, cũng không dám lại nói cái gì, ở phía sau rất xa đi theo.

“Thái Tử Phi lại không trở về?”

Trong Càn Thanh cung, nghe được chủ tử gia đột nhiên thốt ra lời nói, Lý Đức Toàn có chút không thể hiểu được, cảm thấy chính mình có phải hay không nhiều thêm một chữ ngoài chữ “Phi”, bất quá cũng không dám hỏi nhiều, lập tức tự mình lui xuống.

Khang Hi dứt lời liền có chút hối hận, chỉ là thấy Lý Đức Toàn rời đi, rồi lại không tỏ vẻ gì khác.

Không bao lâu, Lý Đức Toàn liền đã trở lại: “Hồi Hoàng Thượng Thái Tử đã cùng trắc phúc tấn cùng trở lại Đông Cung, Thái Tử Phi đi Thính Phong Các.”

Bởi vì không xác định chính mình có phải hay không nghe lầm, Lý Đức Toàn nhiều cái tâm nhãn.

Thính Phong Các ở gần Ngự Hoa Viên, bên cạnh có hồ sen, là nơi dành cho các quý nhân mệt mỏi nghỉ ngơi thưởng cảnh.

Nghe được nàng buổi tối không nghỉ ngơi mà đến chỗ kia hóng gió, Khang Hi không khỏi nhăn mày lại. Nhưng thật ra có nghe thấy Thái Tử sủng ái trắc phúc tấn, chỉ là không dự đoán được Thái Tử Phi như thế không để bụng.

Nếu là ngày thường, chỉ cần không phải quá phận, Khang Hi cũng sẽ không đi quản chuyện hậu viện của nhi tử, chỉ là người đều có tâm, nhân tâm toàn thiên, hiện giờ Thái Tử Phi lọt vào mắt hắn, đảo loạn nhân tâm, hắn liền cảm thấy ánh mắ Thái Tử sủng ái thật sự có chút kém.

“Hoàng Thượng ngài đi đâu?”

Thấy Khang Hi đột nhiên không nói hai lời đi nhanh đi ra ngoài, Lý Đức Toàn kinh ngạc hỏi một câu, chạy nhanh chạy chậm đi theo.

Thẩm Kiều Kiều ở bên hồ hoa sen đứng một hồi, thấy cung nữ bên cạnh bộ dáng khẩn trương, vô ngữ đi ra cửa phía sau Thính Phong Các, ở trên hành lang ngồi xuống, tống cổ các nàng đi đến chỗ khác, đừng tới chướng mắt.

Thấy nàng rời khỏi bên bờ hồ hoa sen, các cung nữ nhẹ nhàng thở ra, theo lời thối lui ra xa.

Vì thế chờ đến khi Khang Hi lại đây, liền nhìn thấy nhân nhi đâng ngồi dựa trên hành lang nửa mở mắt, bên má rơi xuống sợi tóc theo gió vũ động, cả người cô tịch nói không nên lời.

Vốn dĩ có chút không vui Khang Hi trong lòng mềm nhũn, ba bước biến thành hai bước đi qua, một tay đem người ôm vào trong ngực, quả nhiên xúc tua một mảnh lạnh lẽo.

“Ngươi đã đến rồi!” Bị người bế lên, xốc xốc mắt, giơ tay vòng qua cổ hắn, cong môi cười rộ lên.

Nhìn nàng mơ hồ miệng cười, nghĩ đến nàng mới vừa rồi ở bữa tiệc uống rất nhiều rượu, Khang Hi liền biết nàng đang say, bình tĩnh nhìn nàng một hồi, cảnh cáo nhìn lướt qua người phía sau, nhấc chân đi vào Thính Phong Các.

Nhìn một màn vừa rồi Lý Đức Toàn sợ đến ngây người một cái liếc mắt phản ứng lại, giật mình trong lòng áp xuống sóng to gió lớn cúi thấp đầu.

Ôm người đi đến mép giường, đang muốn đem nàng buông xuống, liền cảm giác trên môi nóng lên, một trận nhàn nhạt cảm giác say xông vào mũi, vốn đang do dự ánh mắt Khang Hi tối sầm lại, áp lực hồi lâu du͙© vọиɠ nháy mắt trút xuống.

Chủ động hôn lên cánh môi mềm mại tựa cánh hoa của nàng, nhấp nháp hương rượu còn sót lại trong cái miệng nhỏ nóng bỏng của nàng, đến khi nàng khó thở thở dốc ra Khang Hi mới rời khỏi môi nàng, ngay sau đó đem người đặt ở trên giường, cởϊ áσ ngoài đè ép lên.

Nửa đè ở trên người nàng nhìn nàng một hồi, Khang Hi giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ, khiến nàng cảm giác có chút ngứa mà tránh né một bên ha ha cười rộ lên, trên mặt cũng mang theo vài phần ý cười, ngay sau đó lại lần nữa hôn lên môi nàng.

Không biết có phải hay không bởi vì say rượu, nữ tử dưới thân thập phần nhiệt tình, không chỉ có khẽ nhếch môi đón ý hùa, động tác còn ngây ngô đem lưỡi len vào, Khang Hi thấy nàng chủ động càng thêm ngạnh vài phần, một bên hôn một bên cởi xiêm y nàng xuống.

Chờ đến khi đem người thoát chỉ còn một kiện yếm, vuốt ve da thịt như sương tái tuyết, Khang Hi còn có một loại cảm giác bừng tỉnh như mộng.

“Ân……”

Có lẽ là cảm thấy có chút lạnh, người trên giường người nhíu mi lại, giơ tay liền ôm lấy nguồn nhiệt trên người, khuôn mặt nhỏ càng dán lên bờ ngực ấm áp kia.

Vốn du͙© vọиɠ tăng vọt Khang Hi chỉ cảm thấy nữ nhân dưới thân quả thực là yêu tinh ông trời phái tới mê hoặc hắn, lập tức trả thù nhéo da thịt mềm mại của nàng một cái.

“Đau……”

“Ngoan, trẫm hôn hôn cho ngươi.” Nghe được Kiều Kiều hừ nhẹ, Khang Hi lập tức liền hối hận hống lên, ngay sau đó quả nhiên cúi đầu cách yếm hôn lên, trên tay cũng không nghỉ ngơi, ở trên bụng nhỏ bằng phằng của nàng lưu luyến một hồi liền đi xuống tìm kiếm.

“Ân a……”

Cảm giác vừa tê vừa ngứa làm nàng nhịn không được rêи ɾỉ lên, giơ tay đẩy đầu đang chôn ở trước ngực.

“Ân…… Từ bỏ…… A……”

Đem nàng trêu chọc đến khi thỏa mãn, Khang Hi đã mồ hôi đầy đầu, lôi kéo tay nàng cởϊ qυầи áo trên người mình ra, lại đem kiện yêm duy nhất còn sót lại trên người nàng cởi xuống, cùng nàng da thịt tương dán mà thoải mái than một tiếng, rốt cuộc nhịn không được một bên dùng dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng ở giữa chân tâm mềm mại mại của nàng cọ xát, một bên vuốt mặt nàng để nàng nhìn về phía mình: “Ta là ai?”

Nữ nhân mơ hồ bị hắn cường thế yêu cầu mở mắt ra, sau khi nhìn thấy hắn nháy mắt liền thanh tỉnh vài phần: “Hoàng…… Hoàng A Mã!”