Editor: Nhược Thủy
Trong chính viện phúc tấn nhìn Vương Thuận Thành chỉ mang về một chén mì, cũng có chút không cao hứng, đây không phải thất lễ trước mặt gia sao?
Vương Thuận Thành tự biết việc phải làm hoàn thành không tốt, không chờ phúc tấn giáng tội, chính mình lập tức ở trước mặt chủ tử gia thỉnh tội nói: " Thiện phòng lúc này còn chưa chuẩn bị ăn trưa, nói tới cũng khéo, Ôn cách cách Thính Trúc các đang muốn một loại mỳ, thời điểm nô tài đến vừa mới ra nồi, Tôn Nhất Chước trước tiên đưa cái này đến đây. "
Phúc tấn nghe nói như thế ý cười trên mặt càng tăng, Vương Thuận Thành nói đến chuyện này thật cẩn thận, cứ như vậy chén mì đơn sơ trước mặt hợp khẩu vị chủ tử gia, chính là thiện phòng làm việc ổn thỏa. Nếu không hợp khẩu vị chủ tử gia, cũng là phòng ăn không dâng thức ăn thích hợp cho gia, còn mò mẫm món lạ là Ôn cách cách không đúng.
Từ lúc tứ gia vào cửa lông mày vẫn nhíu chặt, phúc tấn trong lòng cũng thấp thỏm bất an.
Nàng cùng tứ gia làm phu thê nhiều năm, vẫn như trước nhìn không thấu tâm tư của hắn.
Lúc này, Vương Thuận Thành nhẹ giọng nói tiếp như đang kể việc nhà: " Ôn cách cách có chút yêu thích thức ăn kỳ lạ cổ quái, đoạn thời gian này giày vò thiện phòng không nhẹ. Chén mì này nhìn cũng hiếm có, cùng thứ bình thường chúng ta ăn đúng là không giống nhau, nếu gia không thích chi bằng nghỉ ngơi trước, trong chốc lát thiện phòng cũng liền đưa thức ăn tới. "
Từng lát thịt trắng mỏng nằm trong nước canh đỏ, hương vị nồng đậm xông vào mũi, đậu giá vàng nhạt, rau quả tươi xanh, tứ gia đi đường suốt đêm vào kinh do dự một chút, vẫn cầm đũa gắp thịt cho vào miệng.
Rau quả tươi mới, vị rong biển tươi sống, hơn nữa thịt bò mềm trơn, một chút dầu bọc lấy lát thịt mỏng vừa vào miệng là tan, tư vị này quả thực sảng khoái, thoải mái!
Một chén mì lớn vào bụng, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, tứ gia chỉ cảm thấy ra một thân mồ hôi mỏi mệt cũng tan biến.
Lệnh người chuẩn bị nước tắm rửa thay quần áo, tứ gia muốn lập tức tiến cung diện thánh, trước khi đi, nhìn phúc tấn nói: " Buổi tối không cần phiền toái, gia muốn vào cung, mọi việc trong phủ phúc tấn phải nhọc lòng. "
Vốn dĩ Phúc tấn muốn hỏi buổi tối có muốn bày yến tiệc đón gió tẩy trần cho tứ gia không, lại nghe được lời này chỉ có thể nuốt trở vào, cung kính tiễn tứ gia rời đi.
Người vừa đi, phúc tấn cũng nhẹ nhàng thở ra, trước kia Hoằng Huy vẫn còn, giữa phu thê còn có thể tâm sự chuyện liên quan đến hài tử, nhưng bây giờ hài tử cũng không có, hai phu thê ngồi cùng một chỗ, ngoại trừ phân phó sự tình trong phủ đúng là không còn lời có thể nói.
La mama nhìn bộ dáng phúc tấn, trong lòng cũng sốt ruột.
Phúc tấn tính tình nghiêm cẩn, làm việc đoan chính, cũng không giống Lý trắc phúc tấn kiều mị lại biết dỗ người, có thể làm chủ tử gia vui vẻ. Nàng có lòng khuyên phúc tấn hạ tư thái thấp chút, mềm mại chút, chỉ là ngẫm lại tính tình phúc tấn lời này chỉ phải nuốt trở lại.
" Trong lòng chủ tử gia vẫn là phúc tấn quan trọng, vừa trở về liền tới xem ngài, Lý trắc phúc tấn có mấy hài tử, chủ tử gia cũng không nhìn một cái, phúc tấn cũng nên vui mừng mới phải. " Chu mama chỉ có thể nói lời khuyên nhủ.
Phúc tấn nghe vậy sắc mặt quả nhiên dịu xuống vài phần, đúng vậy nàng là chính thê của tứ gia. Tứ gia trở về trước tiên muốn gặp nàng, dù Lý thị là trắc phúc tấn sinh mấy hài tử chủ tử gia cũng bỏ qua, thể diện đích thê của nàng chủ tử gia vẫn giữ gìn.
Lúc này chủ tử gia trực tiếp ra cửa, Lý thị bên kia chắc lại tức giận, ngẫm lại phúc tấn cảm thấy có vài phần vui vẻ.
Nàng cùng Lý thị đấu nhiều như vậy năm, trong lòng vẫn luôn tồn uất khí, nhả không ra, nuối không trôi.
" Mang lời chủ tử gia nói truyền cho các viện, buổi tối cũng không cần tới chính viện. " Phúc tấn nói lời này khóe miệng cũng cong lên.
Chu mama vội lên tiếng, nơi Lý trắc phúc tấn nàng tự mình đi, thời điểm Lý trắc phúc tấn đang trang điểm, xiêm y trên người cũng thay đổi, nghe xong lời Chu mama mặt lập tức liền đen lại:" Là ý của chủ tử gia hay là ý của phúc tấn? "
Chu mama thẳng lưng, như trước vừa cười vừa nói: " Tất nhiên là ý của chủ tử gia, phúc tấn vốn muốn ở chính viện bày một bàn tiệc đón gió tẩy trần cho chủ tử gia, nhưng chủ tử gia là rời kinh làm việc, lại đi đường mỏi mệt, lúc này mới không cho phép thiết yến. Trắc phúc tấn yên tâm, chủ tử gia rảnh rỗi sẽ tới xem đại cách cách cùng nhị a ca. "
Nghe Chu mama nói lời chọc tâm, giống như chủ tử gia đến Đông viện của nàng cũng chỉ là vì hài tử.
" Làm phiền mama quan tâm, thay ta thỉnh an phúc tấn, nói ta thân thể nặng nề, ngày khác lại đi thỉnh an. " Lý thị nhìn Chu mama rời đi, lược ngọc trong tay " bang" một tiếng đập trên mặt bàn, vỡ thành hai nửa.
Nô tỳ nhất đẳng Ngọc Kiều bên người nàng vội vàng thu thập lược vỡ, mở miệng an ủi: " Chủ tử cần gì sinh khí, nếu ngài tức giận lúc này mới hợp tâm ý chính viện . Chủ tử gia đi chính viện chẳng qua là cho phúc tấn thể diện, xưa nay đều như thế, ngài cần gì lại tức giận. "
" Chỉ là chính viện kia luôn tỏ ra uy phong, sinh ra Đại a ca nhiều năm cũng không thể có thai, chủ tử gia cũng không thích nàng. Nàng ta nha, chính là mệnh tốt, được vị trí phúc tấn. " Lý thị cười nhạo nói.
" Chủ tử nói rất đúng, hiện giờ phải đề phòng chính là vị kia trong Thính Trúc các, phúc tấn bên kia ngược lại không quan trọng như vậy. "
Dù sao cũng không được sủng chỉ còn lại danh phận phúc tấn, tự nhiên không bằng uy hϊếp của Ôn cách cách nhan sắc kiều mị vừa vào phủ.
Lý thị nghe lời này lông mày cau lên, Ôn thị ngược lại có phúc khí, nàng nơi đây đang nghĩ muốn giày vò một hồi, chủ tử gia liền trở về.
Lúc này muốn ra tay, sợ là phải cẩn thận chút.
" Chuyện trong thiện phòng đã hỏi thăm rõ ràng chưa? " Lý thị hỏi.
" Nô tỳ cẩn thận hỏi thăm nói là Ôn cách cách thích ăn, lại lớn lên ở phía nam, đưa đến thiện phòng vài tờ đơn, Tôn Nhất Chước xem qua đều thấy hiếm lạ. " Ngọc Kiều cũng không thể không phục, Ôn cách cách này thật sự không thể xem nhẹ.
Làm đầu bếp, còn không phải quý nhất là thực đơn hiếm lạ sao ?
Một chiêu này lại không tiếng động bắt được điểm yếu của Tôn đầu bếp, thật sự không biết Ôn cách cách có vận khí tốt hay tâm cơ sâu.
Lý thị sững sờ, không nghĩ tới còn có thể dùng cách như vậy, quả thực là...... Đường ngang lối tắt!
Nhưng lại hợp tính tình Tôn Nhất Chước.
Ngọc Thủy lúc này vén rèm tiến vào, trong tay còn mang theo quần áo mới, vừa cười vừa nói: " Phòng may vá cuối cùng cũng hoàn thành xong y phục, buổi tối hôm nay vừa vặn chủ tử mặc cho chủ tử gia xem. "
Đôi mắt Lý thị nhìn vào y phục, vẻ mặt khó tránh khỏi mang theo vài phần đắc ý.
Buổi tối chủ tử gia tới nơi này của nàng mới đúng, dù sao đoạt người trong tay phúc tấn cũng không phải lần đầu.
Nàng không sợ!
Bên trong Đông viện vội thành một đoàn, lúc này Thính Trúc các lại đặc biệt nhàn nhã.
" Cách cách, ngài thật sự không định chuẩn bị sao? " Vân Linh khuyên nhủ, tuy không quá có khả năng nhưng nếu chủ tử gia muốn tới thì sao?
" Chuẩn bị cái gì? ". Ôn Hinh thuận miệng nói một câu, trong phủ có phúc tấn, có trắc phúc tấn hoài thai, ngày đầu tiên tứ gia hồi phủ sao có thể bỏ qua thể diện đích thê, vứt bỏ ái thϊếp đến nơi này của nàng.
Mộng tưởng như vậy, không nên có mới tốt.
Người .. sống phải hiểu rõ một chút mới có thể vui vẻ.