Chương 37

Editor: Mặc Nam

Sáng sớm hôm sau Ôn Hinh liền tỉnh dậy sớm, Tứ gia bên cạnh hô hấp trầm ổn, càng về phía tây càng lạnh, buổi tối hai người gắt gao ôm vào nhau, lúc này dậy tay Tứ gia còn khoác bên hông nàng.

Ôn Hinh mở to mắt nhìn chằm chằm dung nhan khi ngủ của Tứ gia, cảm giác đầu tiên là lông mi thật dài, sau đó đến sóng mũi cao thẳng thật soái khí, cuối cùng dừng trên đôi môi đang mím chặt.

Không nhịn được, nghiêng đầu trộm hôn một cái.

“Lại bướng bỉnh.” Tứ gia bất đắc dĩ mở to mắt, mang tiểu cách cách ầm ĩ ôm vào trong lòng.

“Người tỉnh sao?”. Ôn Hinh cảm thấy có chút thẹn, vừa vặn bị phát hiện thật mất mặt.

Tứ gia không tính là tỉnh, bị ánh mắt Ôn Hinh nhìn chằm chằm đến ngủ không được, huống chi tiểu cách cách to gan lớn mật còn dám động tay động chân.

Nhìn bộ dáng Tứ gia bất đắc dĩ ngồi dậy lại xoa trán, Ôn Hinh trốn trong chăn gấm cười run người.

Thật là thiên cổ kỳ quan, trăm triệu lần không thể ngờ được Tứ gia cũng có một mặt như vậy.

Tứ gia nhìn tiểu cách cách cười giống như người ngốc, hắn thật không biết nên nói cái gì cho phải.

Hôm nay phải lên đường, hai người cũng không có thời gian làm ầm ĩ, tranh thủ rời giường trang điểm mặc quần áo.

Đồ ăn sáng rất đơn giản, sữa dê cùng với bánh trái, ăn nghẹn đến hoảng. Sữa dê lại không dám uống nhiều, sợ trên đường đi không tiện.

Tứ gia đưa Ôn Hinh lên xe ngựa, liền phóng ngựa đi ngự tiền làm việc.

Ôn Hinh ngồi trong xe ngựa Tứ gia rộng rãi lại thoải mái, dựa vào gối mềm mơ màng ngủ, tối hôm qua làm ầm ĩ hơn nửa đêm, hiện tại thật sự không có tinh lực.

Đến nỗi Cảnh thị, Ôn Hinh bỏ lại sau đầu.

Chỉ nhìn hôm qua Tứ gia cũng chưa gặp nàng ta (Cảnh thị), còn đối với chính mình vẻ mặt áy náy, liền biết nàng thắng.

Qua Tân Nhạc đã đến cửa biên cương Sơn Tây vững chắc, một đường vừa đi vừa dừng, chờ đóng quân ở phủ Thái Nguyên, lúc này Ôn Hinh mới thở phào nhẹ nhõm, có phòng ở không cần ngủ ở lều trại.

Tuy rằng ở lều trại cũng không tồi nhưng vẫn hơi ẩm ướt, nàng còn tốt một chút, nhưng Tứ gia cả ngày làm việc ở ngự tiền trở về còn nghỉ ngơi không tốt, liền rất tội.

Hiện tại mỗi buổi tối Ôn Hinh đều sẽ dùng nước nóng làm ấm khăn bao quanh chân hắn xua đuổi hàn khí hơi ẩm.

Theo ngự giá đi ra ngoài, không đến vạn bất đắc dĩ cũng không ai dám kinh động thái y đi theo, Ôn Hinh liền rất khó lý giải (khó hiểu) hành vi này, nhưng không chỉ có Tứ gia, ngay cả Trực Quận vương cũng như vậy, nàng liền không còn lời để nói.

Chỉ có thể nói Khang Hi anh minh uy nghiêm, thật sự kính phục từ trong lòng.

Tứ gia vào ở biệt viện do phú hào tại phủ Thái Nguyên chuẩn bị, thu thập rất sạch sẽ chỉnh tề, trong viện cảnh sắc cũng không tồi, tuy rằng không được như ngụ ở phía nam nước chảy uốn lượn theo dòng, nhưng ở phía bắc chỉ có mỗi hắn cùng đình viện hào phóng lẫn cẩn thận.



Ôn Hinh giống Cảnh cách cách đều được phân đến một tiểu viện, hành lý Ôn Hinh mang vào nơi ở nhưng người lại trực tiếp ở sân của Tứ gia.

Tô Bồi Thịnh một đường đi theo xem như nhìn thấu, không thể để Ôn cách cách rời khỏi tầm mắt chủ tử gia, nếu không trở về nhìn không thấy người nhất định sẽ hỏi đến.

Hắn có thể làm sao bây giờ?

Chống đỡ ánh mắt Cảnh cách cách giống như gϊếŧ người, còn phải cười khanh khách nịnh bợ thỉnh Ôn Hinh đến viện Tứ gia.

Hắn dễ dàng sao.

Tô Bồi Thịnh mời Ôn Hinh đi qua liền nhanh chóng rời khỏi, để lại Vương Đức Hải ở trước mặt nghe sai bảo. Bất quá trước mặt Ôn Hinh có Triệu Bảo, chỗ cần dùng Vương Đức Hải cũng không lớn, nhưng thật ra Triệu Bảo tới nói lời ngọt thật có lợi, đoạn đường này cùng vài vị đại thái giám có địa vị bên cạnh Tứ xem như quen biết.

Vân Linh hầu hạ cách cách thay đổi xiêm y, đem đầu tóc xõa ra liền nghe cách cách thoải mái thở phào, nhịn không được cười nói: “Nô tỳ đã cho phòng bếp nấu nước, đợi lát nữa cách cách có thể thoải mái tắm gội ngâm người.”

Đôi mắt Ôn Hinh đều phát sáng, dọc theo đường đi ở lều trại thật sự không có điều kiện, ngâm tắm không cần suy nghĩ đến, mỗi ngày cũng chỉ có thể dùng nước ấm lau người.

Chờ buổi tối Tứ gia trở về, Ôn Hinh lệnh cho người mang nước ấm tiến vào phòng, đẩy Tứ gia đi ngâm tắm, còn cố ý rải một tầng cánh hoa tươi màu đỏ vào trong bồn, nhìn thật vui mừng.

Tứ gia:…

Tô Bồi Thịnh đứng một bên nhìn nhịn cười thực vất vả, thấy vẻ mặt Tứ gia không đổi thay quần áo vào thùng tắm, hắn thật bội phục Ôn cách cách.

Ngay cả làm điều này Tứ gia cũng chưa sinh khí.

Trước kia Tứ gia sẽ không dùng cánh hoa huân hương, túi thơm tùy thân của nữ nhân, dựa theo Tứ gia nói nam nhân dùng liền giống cái gì?

Đôi mắt Tô Bồi Thịnh không khỏi nhìn về phía bàn nhỏ bên trên đặt một túi thơm màu xanh ngọc, lại chầm chậm thu hồi tầm mắt.

Buổi sáng Ôn cách cách giúp Tứ gia buộc trên eo, cũng không nghe Tứ gia nói cái gì!

Ha hả.

Ngâm trong nước ấm Tứ gia liền cảm thấy xương cốt toàn thân đều rời rạc, thoải mái không muốn đứng dậy.

Bên ngoài Ôn Hinh đã sớm bày bàn ăn hoàng kỳ ( lò nướng) nướng thịt dê, cá chép Hoàng Hà hầm đậu hủ, chim cút cà tím, mì xào rau luộc, cá thái mỏng chiên giòn, thịt hầm, thịt chiên Sơn Tây, cá đao ướp rượu ngon miệng, thịt chiên bày đầy một bàn lớn.

Tứ gia vừa ra tới, nhìn thấy một bàn món ngon vật lạ hương thơm lan tỏa tức khắc liền cảm thấy đói bụng.

Ôn Hinh thỉnh Tứ gia ngồi xuống, cười nói: “Chủ nhân nơi này thật chu đáo, đầu bếp trong phòng bếp là cao thủ nổi danh Thái Nguyên, một bàn đều là món ngon Sơn Tây, nhìn liền khiến người khác muốn ăn.”

Tứ gia nghe Ôn Hinh nói như vậy liền cười: " Tờ đơn thức ăn là nàng đưa sao?”

Dựa theo lệ thường, quan viên dân chúng địa phương dùmuốn nịnh bợ, cũng sẽ không bày một bàn tất cả món ăn đều là thức ăn địa phương, vì chu toàn cũng sẽ bày biện món ăn ở kinh thành.



Vạn nhất chủ tử ăn không quen đồ ăn địa phương thì sao?

Chỉ nhìn một bàn đồ ăn tất cả đều là món ăn Sơn Tây, Tứ gia liền đoán được nhất định Ôn Hinh đã động tay chân.

Quả nhiên, liền nghe Ôn Hinh nói: “ Đó là đương nhiên, tới Sơn Tây phải ăn món ngon Sơn Tây, nô tỳ khiến cho bọn họ thay đổi thức ăn kinh đô phân theo thường lệ. Gia, nếm thử canh dê, đặc biệt ngon ngọt, không giống mùi vị trong kinh.”

Ôn Hinh vươn tay múc một chén canh cho Tứ gia, cười khanh khách đặt trước mặt hắn, một đôi mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn.

Tứ gia nhìn Ôn Hinh như thế đương nhiên mím môi, đành phải nâng chén uống một ngụm, uống xong liền cảm thấy quả nhiên tươi ngon không tanh, qua vài ngụm chén canh nhỏ liền thấy đáy.

Chỉ cảm thấy từ đan điền có một cổ nhiệt khí lan tràn ra tứ chi, cả người đều thoải mái.

“Ngày mai gia mang nàng đi dạo một chút.”

Ôn Hinh gắp một đũa cà tím, nghe Tứ gia bỗng nhiên mở miệng nói như vậy, sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi thức ăn.

Vẫn là Tứ gia vội bưng chén nhỏ trước mặt tiếp thức ăn giúp nàng.

Ôn Hinh:…

Cảm giác ném mặt!

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Ôn Hinh không nhịn được cười, trên mặt mang theo cảm động: “ Nô tỳ chính là quá kinh ngạc, không nghĩ tới gia còn nhớ chuyện này. Suốt đường đi, nô tỳ biết gia có nhiều việc, việc nhỏ này…”

“Gia xưa nay nói chuyện giữ lời, ăn cơm đi.”

Ôn Hinh ăn bữa cơm thật sự cảm xúc ngổn ngang trăm mối, càng nhìn Tứ gia thấy càng soái!

Làm sao bây giờ?

Nam nhân như vậy, càng ở chung càng luyến tiếc.

Trước kia ở trong màn hầu hết là Tứ gia chủ động, khó có được đêm nay Ôn Hinh chủ động một lần, thật ra làm Tứ gia kinh hỉ đến không ngờ.

Tứ gia ẩn ẩn cảm thấy, đêm nay Ôn Hinh tựa hồ có chút không giống lúc trước.

Nhưng muốn hắn nói không giống nhau chỗ nào, hắn lại không thể nói.

Trước khi ngủ nghĩ đến bồi nàng đi dạo một hồi, lại đổi được mỹ nhân nhào vào trong lòng.

Cũng xứng đáng!