Chương 36

Editor: Mặc Nam

Tô Bồi Thịnh vội vàng ra khỏi lều, sai người đi mời Ôn cách cách, chính mình hô lớn gọi người trông coi lều hôm nay tới hỏi chuyện, thực mau liền hỏi rõ ràng mọi việc.

Lại là Cảnh cách cách!

Lúc này Tô Bồi Thịnh thật sự nhớ kỹ Cảnh cách cách, ngươi nói người này sao không có ánh mắt như vậy?

Khoảng cách từ lều Ôn cách cách tới lều Tứ gia có chút xa, nhân lúc người còn chưa tới, Tô Bồi Thịnh đi vào trước tiên bẩm báo mọi chuyện rõ ràng.

Mặt Tứ gia lập tức đen, hắn bình thường không thích quản việc lông gà vỏ tỏi giữa các nữ nhân, nhưng cũng không đại biểu Tứ gia thật sự không hiểu nhân tâm.

Vốn dĩ hôm qua Ôn Hinh oán giận cùng hắn, hắn cũng liền cười cười cho qua, mở lời trấn an Ôn Hinh, hắn cũng cảm thấy chuyện này xem như qua đi.

Chỉ là hiện tại Tứ gia không nghĩ như vậy.

Thời điểm Ôn Hinh tiến vào, trên người khoác áo choàng gấm màu hồng đào, trên mặt mang theo tươi cười dịu dàng, nhìn thấy sắc mặt Tứ gia không tốt, trong lòng “ lộp bộp” một chút, lại không hài lòng chỗ nào?

Trong lòng tràn đầy cảnh giác, trên mặt tươi cười càng thêm rõ ràng, nhún thân hành lễ, giọng nói mềm mại mở miệng: “Thỉnh an gia.”

Tứ gia cẩn thận đánh giá Ôn Hinh, liền thấy nàng gặp hắn thật sự vui vẻ. Nhất thời cũng có chút nghi hoặc, xưa nay Ôn Hinh cùng Cảnh thị không hợp, chẳng lẽ nàng không tức giận chuyện ban ngày sao?

“Lại đây.” Tứ gia vẫy tay với Ôn Hinh.

Giống như gọi một con chó nhỏ, mắt Ôn Hinh trợn trắng.

Uyển chuyển nhẹ nhàng đứng dậy, lại tùy ý để Vân Linh cởϊ áσ choàng, chờ nàng lui ra ngoài, lúc này mới bước nhanh đi qua, cười tủm tỉm nói: “Gia thật tốt, trở về đã kêu nô tỳ đến đây.”

Tứ gia nghe Ôn Hinh nói, nhìn bộ dáng nàng không tim không phổi, chỉ cảm thấy lửa giận ngập trời lập tức không còn.

“Nghe nói nàng cùng Cảnh thị náo loạn đến không thoải mái?”. Tứ gia cũng không vòng quanh, trực tiếp mở miệng hỏi.

Ôn Hinh liền bĩu môi: “Gia đã biết sao? Này cũng không có vấn đề gì, xem như rèn luyện.”

Tứ gia không quá hiểu rõ, nhíu mày nhìn Ôn Hinh.

Ôn Hinh mềm mại dựa vào hắn, nắm tay hắn đặt trong tay nhỏ của chính mình, mang theo vài phần oán giận lại mang theo vài phần không sao cả: “Dù sao nô tỳ đều đã quen, ngày nào đó nàng không tính kế nô tỳ, nô tỳ mới cảm thấy không quen.”

Tứ gia:…

Xem như rèn luyện mỗi ngày, là ý này sao?



Còn có thể giải thích như vậy?

Không đợi Tứ gia mở miệng, Ôn Hinh lại hứng thú bừng bừng nói: “ Buổi tối chúng ta ăn bánh nướng bột ngô được không? Nô tỳ nghe nói hôm nay phòng bếp rang khô (để lửa riu riu) một nồi súp thịt bò to, liền cố ý lệnh người qua căn dặn để lại một nồi nhỏ, chúng ta nhóm bếp nướng bánh ăn, nhúng cải thìa ăn thật thoải mái. Được không gia?”

Ra bên ngoài trừ hoàng đế có thể ăn ngon, người khác đại khái đều ăn không ngon.

Ngay cả hôm nay Tứ gia ở ngoài ngự trướng đợi một ngày, giữa trưa cũng chỉ uống trà ăn bánh lót bụng.

Nghe Ôn Hinh nói như vậy, cũng gợi lên nồng đậm thèm ăn, đầy đầu óc đều là cải thìa nhúng, màu vàng bánh nướng ong ánh với thịt bò hầm mềm mại, những chuyện gây phiền lòng ban ngày lập tức như mây tan sương tạnh.

“Được, gia hôm nay không được ăn ngon.”

Ôn Hinh nghe vậy liền có chút ngoài ý muốn nhìn Tứ gia một cái, vội gọi người tiến vào đi phòng bếp chuẩn bị bữa ăn, cố ý mang thêm hai tiểu thái giám, nàng dặn dò nói: “Ta đã nói trước cùng người ở thiện phòng, than nhóm bếp lò chính là than không khói ( ngân sương), thời điểm đến nhớ xem cẩn thận. Nhớ rõ phải lén lút lấy, dùng đồ ăn vặt che lên trên.”

Tứ gia ở một bên nghe liền cảm thấy buồn cười: “Giống như muốn lặng lẽ làm trộm? Chẳng lẽ gia không thể ăn canh nóng sao?”

“Ngài tất nhiên có thể ăn được, nhưng ngài cũng không nhìn xem giờ này là giờ nào.” Ôn Hinh liền trợn trắng mắt: “ Người theo ngự giá đi ra ngoài nhiều như vậy, trừ bỏ hoàng tử bối lặc còn có các đại thần, thiện phòng có thứ tốt làm sao có thể tùy tiện đưa ra bên ngoài?”

Những người này chính là quỷ tinh mắt, lưu lại thứ tốt giúp mọi người nịnh bợ trước mặt hoàng đế, còn có thể đổi một cái nhân tình.

Canh giờ này, liền tính là các hoàng tử yêu cầu thức ăn, thiện phòng cân nhắc mang đến cũng chỉ là phần lệ bình thường.

Đặc biệt là thời tiết này, lại trên đường đi tuần, cho dù có nơi cung cấp, nhưng cải thìa xanh non loại còn muốn quý giá hơn thịt bò, vẫn khó tìm được.

Ôn Hinh nói tới đây liền đắc ý nhướng mày, nhìn Tứ gia lại nói: “ Nô tỳ lệnh Triệu Bảo quay lại thiện phòng hỏi thăm, sau khi biết tin tức này khiến cho hắn lưu ý. Cải thìa đưa tới nơi, nô tỳ cho người đi thiện phòng nói gia muốn một bàn thức ăn. Chúng ta đến sớm còn dùng danh nghĩa của gia, lại cho bạc tự nhiên liền có.”

Nguyên liệu nhiều như vậy, trước chừa ra cho Hoàng Thượng dùng, dư lại mới bán nhân tình cho người khác.

Ôn Hinh ở chỗ này nịnh hót Tứ gia, rốt cuộc không phải ai dùng tên tuổi con long cháu phượng, là có thể có được thứ tốt.

Phải xem sức nặng.

Quả nhiên, Tứ gia nghe lời Ôn Hinh nói lại tức lại cười: “Tên tuổi của gia cũng chỉ để nàng dùng như vậy?”

Lúc này Tô Bồi Thịnh vén màn tiến vào, phía sau đi theo một hàng tiểu thái giám, nâng bếp lò, bưng nồi canh, nâng theo hộp đồ ăn, một đám người ở trong lều thu xếp thức ăn.

Ôn Hinh vui vẻ, làm bộ không nghe được Tứ gia nói, cũng không trả lời.

Nồi canh đặt trên bếp lò lửa cháy đỏ bừng, trong chớp mắt lửa tắt, liền đem bánh đặt phía trên thẻ đồng, cẩn thận đặt dưới nồi chậm rãi lật nướng.

Tô Bồi Thịnh ở một bên vén tay áo lên, cầm lấy thìa muốn hầu hạ dùng bữa.



Tứ gia xua tay cho hắn đi ra ngoài, Tô Bồi Thịnh sửng sốt nhưng vẫn lùi lại đi ra ngoài.

Đi ra ngoài chờ, liền nhìn thấy chủ tử gia cầm lấy thìa, múc một chén canh thịt bò đặt trước mặt Ôn cách cách.

Hắn còn có thể nói cái gì?

Nhanh nhẹn lanh lợi cút đi.

Ôn Hinh nướng bánh hai mặt vàng óng ánh xốp giòn, cười đưa cho Tứ gia, lại nướng cho chính mình một cái.

Lúc này Tứ gia liền mở hộp đồ ăn ra, bên trong cải thìa tràn đầy hai ngăn, trên mặt còn mang theo bọt nước vừa được rửa qua, xanh tươi non mềm.

“Chậc, bạc này quả nhiên không uổng phí.” Ôn Hinh đắc ý cười.

Tứ gia nghe liền hiểu rõ, nàng nói phòng bếp để lại một bàn, lại cho người ta thêm bạc.

Hơn nữa còn dùng danh nghĩa của hắn hành sự.

Ăn ké chột dạ, của cho là của nợ.

Phòng bếp sao có thể thật sự không có mắt không cho nàng một mâm rau xanh.

Không biết nàng moi ra tin tức từ trong miệng ai để lưu lại thức ăn.

Ôn Hinh cắn một miếng bánh nướng, thật thơm.

Lại đem rau xanh bỏ vào nồi, nhẹ nhàng nhúng, liền vớt nhanh ra đặt vào đĩa của Tứ gia, miệng còn nói: “Trước tiên uống canh ấm áp dạ dày.”

Tứ gia liền nhìn Ôn Hinh luống cuống tay chân sắp xếp thức ăn cho hắn, tươi cười trên mặt càng tăng.

Trong lều có tiểu cách cách nói nhiều như vậy, kỳ thật cũng rất náo nhiệt.

Bữa cơm này ăn thật cảm thấy mỹ mãn, ăn cơm không dùng canh sao có thể gọi là ăn cơm?

Tâm tình Tứ gia rất tốt, buổi tối ở trong màn hơi có chút kích động, Ôn Hinh cảm thấy có câu nói thật đúng.

No ấm tư dục.

Chuyện hôm nay Tứ gia không nhắc tới Cảnh thị, Ôn Hinh tự nhiên sẽ không đào hố cho chính mình, muốn Tứ gia xử trí Cảnh thị, nếu truyền ra không phải làm Tứ gia mất mặt sao?

Nhưng Ôn Hinh như thế nào cũng không nghĩ tới, chuyện này Tứ gia thật sự để bụng, mà hắn xử trí càng khiến người ta kinh ngạc không thôi.