Chương 28

Editor: Nhược Thủy

Thời điểm Ôn Hinh trở về, tâm trạng có chút hoảng hốt.

Hôm nay là mười lăm, lại là Tết Trung Thu, ngày quan trọng như vậy, không có khả năng Tứ gia đi viện của nữ nhân khác làm phúc tấn mất mặt.

Nàng nhìn mặt Lý trắc phúc tấn lúc ấy đen nhánh lại thất vọng, kỳ thật một chút cũng không cảm thấy khổ sở.

Từ ngày nàng tiến vào phủ Tứ gia, bước một bước qua cánh cổng kia, nàng liền chấn chỉnh tâm lý chính mình.

Không thể xem Tứ gia thành của riêng bản thân, không thể yêu cầu trách nhiệm của một trượng phu, nếu không chỉ cần người khác động thủ, nàng đều có thể bức tử chính mình.

Liền đem Tứ gia trở thành…… Tình lang cũng tốt, loại này tương đối có cá tính, không thể gọi liền tới, cũng không thể xem như hàng hóa giá cao.

Nghĩ như vậy, lập tức yên tâm thoải mái.

Ăn của hắn, uống của hắn, mặc của hắn, còn ngủ cùng hắn, khoản mua bán này thực có lời.

Mang theo tâm tình sung sướиɠ Ôn Hinh trở về Thính Trúc Các, liền nói muốn ăn bữa khuya, lệnh Triệu Bảo quay lại phòng bếp muốn một nồi lẩu bò.

“Cách cách, lúc này lại ăn lẩu không thích hợp phải không?”. Vân Tú đang hầu hạ thay quần áo vẻ mặt đau khổ khuyên nhủ.

Vân Tú cầm áo choàng đi xuống, Vân Linh bên cạnh liền hầu hạ cách cách mặc thường phục hồng nhạt thêu hoa đã chuẩn bị trước.

“Canh giờ này có chút trễ, chi bằng ăn ít thức ăn khác lót dạ, buổi trưa ngày mai lại ăn lẩu ạ?”. Vân Linh cũng khuyên nhủ, giọng điệu giống như dỗ hài tử.

Ôn Hinh vươn tay rút trâm trên tóc xuống, một đầu tóc đen nháy mắt liền tản ra, hơi ngẩng đầu để Vân Tú chải tóc cho nàng, một bên nói: “ Sao có thể không thích hợp ăn lẩu?”

Một bộ dáng bị tổn thất nặng, giọng nói không vui.

Một phòng người:……

Nhìn ba người vẻ mặt thắc mắc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Ôn Hinh không thể không giải thích một câu: “ Chuyện dùng cơm có hai điều lạc thú ( vui vẻ, thú vị). Thứ nhất, thức ăn ngon. Thứ hai, người cùng dùng cơm. Buổi tối hôm nay hai thứ đều không có, bụng ta còn phải chịu ủy khuất đây.”

“ Người cùng dùng cơm sao lại không đúng?”

Cửa truyền đến giọng Tứ gia âm u, Ôn Hinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, không chú ý đã quên Vân Tú đang chải đầu cho nàng, bị túm tóc đau da đầu.

Người này tại sao lại nghe góc tường?

Không đúng, người này thế nào lại xuất hiện ở đây?

Người trong phòng vội vàng thỉnh an hành lễ.

Tứ gia chắp tay sau lưng đi nhanh tiến vào, hướng trên giường ngồi xuống, nói: “Đứng lên đi.”

Đầu Ôn Hinh to ra, buổi tối hôm nay nếu Tứ gia ngủ lại, chỉ cảm thấy trên người mình ngày mai nhất định ghi rõ hai chữ “Bia ngắm”!



Triệu Bảo lập tức chạy về hướng thiện phòng, Vân Linh Vân Tú vội đi pha trà.

Ôn Hinh chầm chậm dựa gần Tứ gia ngồi xuống, thật cẩn thận hỏi: “ Sao gia lại đến nơi này của nô tỳ? Phúc tấn nơi đó……”

Mặt Tứ gia đen vô cùng, hắn có thể nói phúc tấn đẩy hắn tới Thính Trúc Các sao?

Nói ra, vậy hắn thành cái gì?

Trước kia hắn đi nơi của phúc tấn, khi phúc tấn không tiện cũng sẽ đưa hắn đi nơi của người khác nghỉ tạm, nhưng đêm nay đẩy hắn ra, trong lòng thật không thoải mái!

Hắn cho phúc tấn thể diện mới ở tại chính viện, nhưng kết quả thế nào?

Ra cửa chính viện, vốn muốn đi Đông viện của Lý thị, nhưng nghĩ đến đêm nay dùng cơm hai người lời trong lời ngoài tranh phong, trong lòng liền có chút tức giận.

Tống thị bên kia cả ngày nghiêm mặt không ra cửa, Cảnh thị căn bản liền quên người này.

Phúc tấn đẩy hắn tới Thính Trúc Các, tiểu tâm tư này hắn không phải không biết.

Lúc trước hắn nói tây tuần chỉ mang một người, kết quả trung thu phúc tấn vào cung, nương nương liền nói mang nhiều thêm một người.

Sao có thể trùng hợp như vậy?

Còn không phải ý tứ của phúc tấn sao?

Phúc tấn là người thông minh, biết bản thân làm chuyện này hắn nhất định không thoải mái, đêm nay mới đẩy hắn tới Thính Trúc Các.

Nhưng vừa vào Thính Trúc Các, lại nghe được Ôn thị nói như vậy!

Quả thực muốn nổi trận lôi đình!

Ôn Hinh không có thời gian suy đoán những thứ này, nhưng vẫn cảm thấy Tứ gia mặt đen như vậy, khẳng định nguyên nhân không phải chỉ vì câu nói kia của bản thân.

Từ chính viện tới, tất nhiên là phúc tấn làm hắn không thoải mái!

Người này không phúc hậu, chính thê chọc hắn không vui, chạy tới nơi này của nàng phát hỏa, sao có thể như vậy?

Suy nghĩ thoáng qua khiến lòng ấm ức, Ôn Hinh thật ra cũng muốn bỏ gánh không làm, nhưng nàng không có tự tin này.

Chỉ phải nhẫn nại bắt đầu dỗ người.

“Nô tài chỉ nói một câu vui đùa, sao ngài có thể xem là thật?”. Đầu óc Ôn Hinh nhanh chóng xoay chuyển: “Buổi tối hôm nay ăn không được cũng là thật.”

Tứ gia cười lạnh: “Cả bàn hơn một trăm món ăn, còn chưa đủ cho nàng ăn sao?”

Ôn Hinh nghe câu này, thiếu chút nữa bị chọc giận phát hỏa, nhưng vẫn phải giả vờ làm nũng: “ Thức ăn trên bàn bàn xinh đẹp giống như hoa nhưng có ích lợi gì, không phải chưng chính là hầm, xào cũng được mấy món. Nô tỳ không thích ăn chưng hầm, ngài cũng không phải không biết.”

“Ngay cả thức ăn yến hội trong cung đều như vậy, hay là vào cung vẫn bắt bẻ?”



“Như gia nói, nô tỳ nào có thân phận tiến cung dự tiệc.” Ôn Hinh cũng bực, không mềm không cứng đáp lời.

Có thể tiến cung trừ phúc tấn cũng chỉ có trắc phúc tấn, Ôn Hinh không có đủ tư cách!

“Nói nàng, nàng còn dám tranh luận?” Quả nhiên là gan lớn.

" Thỉnh tội cùng gia.” Ôn Hinh lưu loát xuống giường đứng gần đó.

Tứ gia nhìn Ôn Hinh, nào còn bộ dáng ngọt ngào mềm mại ngày xưa, cả người giống như đầy gai nhọn.

Không khí trong phòng lập tức khẩn trương lên.

Tứ gia nghẹn hỏa khí cả đêm, trong lòng Ôn Hinh cũng không thoải mái.

Một người bị chính thê tính kế, một người tự nhận bản thân là nơi người khác trút giận.

Tay Tứ gia chỉ vào Ôn Hinh đều run lên.

Đều là dưỡng thành thói quen!

Nhìn xem người khác ai dám tranh luận như vậy với hắn?

Ôn Hinh nhìn ngón tay Tứ gia, lúc này mới có chút nghĩ mà sợ.

Chính mình đang tìm đường chết sao?

Nhưng lúc này thiện phòng mang lẩu tới.

Ôn Hinh quả thực khắp chốn mừng vui, trời không diệt nàng!

Ôn Hinh có thể nâng được có thể bỏ được, co được dãn được, lúc này trên mặt lập tức bày ra tươi cười, đối với Tứ gia đen mặt nói: “ Nô tỳ cố ý lệnh phòng bếp làm lẩu bò, phía trên trải lên một tầng dầu, quả thực là mỹ vị nhân gian.”

Người thiện phòng mang nồi lẩu đặt trên bàn, tất cả thức ăn, thịt lát mỏng, nước chấm được dọn xong, nhìn Tứ gia mặt đen, chân run rẩy liền vội vàng lui xuống.

Lửa than thêu nồi lẩu, phát ra âm thanh “Lộc cộc” “Lộc cộc”, mùi hương nháy mắt tràn ra.

Rau xanh tươi được bàn tay tiểu trù cắt bày trong mâm sứ trắng, thịt lát mỏng như tờ giấy bày thành hình dáng đóa hoa trông rất đẹp mắt, đậu hủ trắng nõn xếp chồng lên nhau giống hình bảo tháp, thật là cảnh đẹp ý vui.

Tứ gia liền nhớ tới chuyện Ôn Hinh nói dùng cơm có hai việc lạc thú.

Nhìn như vậy, ở chính viện ăn giống như không thú vị.

Ôn Hinh gắp thịt dê mỏng cho vào nước lẩu đỏ rực nóng hầm hập lăn một vòng, nhìn thịt cuộn tròn lên, từ màu đỏ chuyển thành trắng liền lập tức vớt ra.

Bỏ vào rau thơm, dầu vừng, dấm chua, gạo, ớt, đậu phộng giã nhỏ điều phối thành nước chấm, sau đó đặt vào đĩa sứ trắng đưa cho Tứ gia: “Gia, người nếm thử xem, đây là món nô tỳ mới mày mò ra, vừa cay vừa thơm. Lần trước người không phải nói thích cay sao, nô tỳ lại cho phòng bếp thử thật nhiều lần, hương vị cay này mới phù hợp.”

Tứ gia phát hiện chính mình không thể tức giận, mặt cũng không nghiêm được, chỉ là vẫn cảm thấy nghẹn khuất nên làm sao bây giờ?