Chương 27

Editor: Nhược Thủy

Lý thị tất nhiên không dám thừa nhận, hung hăng trừng mắt nhìn Ôn thị.

Ôn Hinh đối với ánh mắt Lý thị không né không tránh, cứ như vậy đón nhận.

Phúc tấn bên cạnh nhìn thấy, trong lòng vui sướиɠ cực kỳ.

“Được rồi, Lý thị muội lòng dạ cũng phóng khoáng một chút, đừng nghe gió lại nghĩ thành mưa.” Phúc tấn răn dạy.

Lý thị nghẹn khuất đáp ứng nhưng trong lòng lại phát hỏa, sao có thể tiếp tục ngồi, liền lập tức đứng dậy cáo từ.

Lý thị vừa đi, phúc tấn nhìn Ôn Hinh: “Ôn thị, muội cũng đứng lên đi.”

Ôn Hinh cảm tạ phúc tấn, lúc này mới đứng dậy, trên mặt mang theo cảm kích đối với phúc tấn, lại có vài phần tức giận với Lý thị.

Tống cách cách cùng Cảnh cách cách cũng đứng dậy cáo lui, Ôn Hinh liền cùng nhau lui ra.

Đám người vừa đi, La mama nhìn phúc tấn liền mở miệng nói: “Thật không thể tưởng được Ôn cách cách cũng có chút khí phách.”

Phúc tấn cười nhạt: “Như vậy mới tốt, nâng lên một cái cái phế vật thì có ích lợi gì?”

“Phúc tấn nói đúng, nô tỳ chỉ là không nghĩ tới Ôn cách cách thật sự dám đối nghịch cùng Lý trắc phúc tấn như vậy.”

Lá gan cũng không nhỏ.

“Lý thị muốn chặn đường lui của nàng, lại muốn nàng nhận tội mê hoặc chủ tử, nếu như thế còn nhịn được, người này ta cũng không dám dùng.” Tay phúc tấn nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn mở miệng nói.

“Lần này tây tuần cho Ôn cách cách đi theo đúng không ạ?” La mama thật cẩn thận hỏi, nhớ tới Cảnh cách cách đưa bạc cho nàng, lại nói thêm một câu: “Nô tỳ thật ra cảm thấy, không bằng cho Cảnh cách cách cũng cùng nhau đi, ít nhất còn có người ngăn được Ôn cách cách.”

Phúc tấn không nói, nhíu mày, đôi mắt nhìn thẳng phía trước.

Nàng tất nhiên không muốn một mình Ôn thị đi theo, nhưng chủ tử gia nói chỉ mang một người, nàng lại thêm một người sợ chọc chủ tử gia không cao hứng.

“Nhìn thật kỹ lại nói.” Phúc tấn vẫy tay làm La mama lui ra, chính mình dựa vào gối mềm nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Lập tức đến Trung thu, khi tiến cung ăn tết nhìn xem trong cung có ý gì, nếu nương nương mở miệng, chủ tử gia cũng không thể cự tuyệt.

Biện pháp vẫn phải có.

Tây tuần định ở đầu tháng mười, trước đó còn phải trải qua Tết Trung Thu.

Trung thu là ngày lễ lớn, Tứ gia mang theo phúc tấn cùng trắc phúc tấn tiến cung, chỉ còn lại các cách cách, chờ buổi tối Tứ gia trở về chính viện cùng nhau ăn tết.



Ôn Hinh tới giờ Thân ( từ 15h tới 17h) mới bắt đầu trang điểm chải chuốt, đang vội vàng liền nghe Triệu Bảo tới nói phúc tấn cùng trắc phúc tấn hồi phủ.

Tứ gia còn chưa trở về.

Chờ đến khi Ôn Hinh thu thập thỏa đáng đã giờ Dậu nhị khắc ( 17h30), lúc này mới nhấc chân hướng tới chính viện.

Sắc trời hơi tối, đi trong hoa viên nhỏ, trên người khoác áo choàng cũng cảm giác được vài phần lạnh lẽo.

Thính Trúc Các có ba nô tài, Triệu Bảo đi phía trước mang theo đèn l*иg soi đường, Vân Linh ở bên người hầu hạ, Vân Tú liền lưu lại trông cửa.

Đi qua hoa viên nhỏ, xa xa liền nhìn thấy chính viện đèn đuốc sáng trưng, nô tài không ngừng di chuyển.

Ôn Hinh vào cửa, Tống cách cách, Cảnh cách cách đang bồi phúc tấn nói chuyện, làm Ôn Hinh ngoài ý muốn chính là Lý thị cũng đã tới, nàng vội tiến lên thỉnh an.

“Ôn cách cách phô trương thật lớn, lúc này mới đến.” Lý thị cười lạnh một tiếng nhìn Ôn Hinh liền nói.

Ôn Hinh cũng không phản ứng Lý thị, chỉ đối với phúc tấn giải thích: “ Ban đầu vốn nên đến sớm, không ngờ sau khi ra cửa cảm thấy có chút lạnh, lại trở về lấy áo choàng lúc này mới chậm trễ, thỉnh phúc tấn thứ tội.”

Thái độ Ôn Hinh lấy lòng phúc tấn, nàng liền thích trong mắt Ôn thị không có Lý thị kiêu ngạo, chầm chậm nói: “Không phải chuyện lớn gì, hôm nay ngày lành, ngồi đi.”

“Tạ phúc tấn.” Ôn Hinh đối với phúc tấn ngọt ngào cười, xoay người liền ngồi tại vị trí của mình.

Vị trí của Ôn Hinh dưới Tống cách cách, trên Cảnh cách cách, vừa ngẩng đầu có thể cùng Lý thị bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chém gϊếŧ.

Vị trí này phúc tấn chọn thật tốt.

Trên bàn bày các loại bánh trung thu cùng điểm tâm, tản ra hương thơm sâu kín, nô tài trong viện dâng lên trà nóng hầm hập, hầu hạ chu đáo.

Phúc tấn cùng Lý thị thuận miệng trò chuyện, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng Tống cách cách các nàng mấy nói mấy câu, cũng xem như hoà thuận vui vẻ.

Ngày quan trọng như vậy, dù là Lý thị cũng không dám gây chuyện sinh sự.

Không khí sau khi Tứ gia vào cửa lập tức náo nhiệt lên, theo Tứ gia cùng nhau tới còn có đại cách cách cùng nhị a ca.

Nhị a ca được bà vυ" ôm, đại cách cách chính mình đi tới, bên người đều có bà vυ" chăm sóc.

Nhìn hai hài tử đi theo Tứ gia cùng nhau tiến vào, tươi cười trên mặt Lý thị giống như hoa đưa nở.

Mọi người đều đứng dậy nghênh đón, phúc tấn cười mời Tứ gia ngồi, lại nhìn hai hài tử nói: “ Nhìn đại cách cách khí sắc không tồi, nhị a ca cũng béo chút, Lý thị chăm sóc tỉ mỉ.”

Tứ gia nghe sắc mặt cũng ôn hòa vài phần, nhìn hai hài tử của mình, vươn tay vỗ nhẹ vai nhị a ca một chút: “Đều là hài tử tốt, phúc tấn cũng có công, phủ này đều dựa vào nàng quản lý.”



“Đây là bổn phận của thϊếp thân.” Phúc tấn cười mi mắt cong cong.

Lý thị ở bên cạnh nhìn nghẹn hỏa, trên mặt lại phải cười.

Hài tử là nàng sinh, nhưng phúc tấn là chính thê, tất cả hài tử trong phủ đều phải gọi nàng một tiếng "đích ngạch nương".

Ôn Hinh ở một bên mỉm cười nhìn chăm chú, càng thêm cảm thấy phúc tấn lợi hại, bất động thanh sắc liền cho Lý thị một đao.

Trung thu chính là ngắm trăng uống rượu ăn bánh trung thu, một bàn bày mấy chục món ăn, nhìn thấy phong phú ngon miệng.

Ôn Hinh không có tâm tình xem phúc tấn cùng Lý thị âm thầm tranh phong, cũng không tâm tư xem bộ dáng Tứ gia tươi cười.

Ngay bên người nàng Cảnh cách cách đều nhân cơ hội nói mấy câu, Ôn Hinh như cũ chỉ cúi đầu dùng bữa, ăn canh, chỉ muốn mau chóng ăn xong, tranh thủ dùng trước khi tan tiệc.

Ngay từ đầu Tứ gia cũng không chú ý, sau liền phát hiện Ôn Hinh cả đêm trừ lúc hắn mới vừa vào cửa vấn an, thời gian còn lại không mở miệng, không khỏi nhìn nàng một cái.

Trang phục xanh biếc dưới ánh đèn làm nhan sắc càng thêm xinh đẹp, khuôn mặt trắng như tuyết hai má nhỏ phình phình, có thể thấy được ăn rất vui vẻ.

Tứ gia không tiếng động thu hồi ánh mắt chính mình, trong lòng rất không cao hứng.

Bị tiểu cách cách làm lơ, không vui.

Lý thị tự mình nâng đũa gắp thức ăn cho chủ tử gia, ý cười nhẹ nhàng, sau khi mang thai hơi béo gò má càng thêm nở nang.

Phúc tấn mím môi, tươi cười trên mặt không biến mất, nhìn Tứ gia tâm tình tốt, liền mở miệng nói: “Hôm nay thỉnh an nương nương trong cung, nương nương nhắc chuyện chủ tử gia tây tuần, liền hỏi thϊếp thân vài câu.”

Bỗng nhiên nhắc tới nương nương trong cung, Ôn Hinh không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trên.

Liền nhìn thấy Tứ gia theo bản năng ngồi thẳng tắp, tươi cười trên mặt cũng biến thành căng thẳng: “Nương nương có gì căn dặn sao?”

“Nương nương dặn dò thϊếp thân an bài thỏa đáng việc chủ tử gia tây tuần, cũng hỏi đến cuộc sống của Ôn muội muội cùng Cảnh muội muội trong phủ.” Phúc tấn cười mở miệng: “Dù sao cũng là người nương nương đưa tới, trong lòng vẫn bận tâm vài phần.”

Ôn Hinh cảm thấy phúc tấn bỗng nhiên đề cập Đức phi, khẳng định không phải vô duyên vô cớ, trong lòng liền tăng vài phần cảnh giác, khi nhìn đến sắc mặt Lý thị không tốt, nàng cũng cũng lưu tâm đôi chút.

Trong lịch sử quan hệ của Tứ gia cùng Đức phi chính sử ghi không nhiều, nhưng dã sử đồn đại quá nhiều.

Mẫu tử không hòa thuận.

Nhưng Ôn Hinh lại được Đức phi đưa vào phủ, Tứ gia cũng cũng không vì nàng do Đức phi đưa tới mà không vui.

Cho nên đối với đôi mẹ con này liền càng tò mò.

Thật sự cảm thấy phúc tấn nghẹn đại chiêu.