Chương 2.1

Tác giả: Khâm Hàn Nguyệt Noãn

Editor: Ninh Ninh

__________________________________

Lúc này đang ở trong cung dự Vạn Thọ Tiết, các huynh đệ của Ung Thân Vương không được cao hứng như vậy.

“Đúng rồi, hôm nay tứ ca tại sao không tự mình tới chúc thọ Hoàng A Mã?” Nói chuyện chính là lão cửu Dận Đường thuộc Bát Gia Đảng.

Khang Hi nhìn hắn một cái, chưa nói cái gì.

Hiện giờ Thành Thân vương Tam a ca Dận Chỉ cười nói: “Phúc tấn lão tứ chuẩn bị sinh, hắn lúc này chắc đang tự mình trấn giữ ở trong phủ.”

Vừa dứt lời, tin vui của Ung Thân Vương phủ liền đến.

“Bẩm Hoàng Thượng, Ung Thân Vương Phúc tấn vừa mới sinh hạ được một tiểu a ca khỏe mạnh.”

Khang Hi đế đại hỉ, nhìn hôm nay ánh nắng chiều mạn bố, chẳng sợ chỉ còn lại có hoàng hôn ánh chiều tà cũng thấy phá lệ sáng ngời.

“Vẫn là lão tứ có phúc khí.” Nói đoạn, hắn tức giận nhìn về phía lão bát ngồi bên dưới.

“Lão bát! Ngươi cũng nên cố gắng chút! Hiện giờ tứ ca ngươi đều đã có đích tử, ngươi cùng Phúc tấn cũng tới cửa lấy kinh nghiệm đi, học hỏi tứ tẩu của ngươi một chút, huynh đệ hòa thuận cũng rất quan trọng, không cần suốt ngày mơ tưởng những thứ không thuộc về mình.”

Bát Bối Lặc Dận Tự thiếu chút nữa không duy trì được bộ mặt ôn hòa, khiêm tốn.

“Nhi thần nhớ kỹ, hôm khác sẽ tới cửa bái phỏng tứ ca.”

Từ khi phát sinh sự việc tặng cho Hoàng Thượng hai con Hải Đông Thanh đã chết, dù đã qua được ba năm, Bát Bối Lặc vẫn không đổi lại được sự hòa nhã của Hoàng Thượng, tham dự yến tiệc đều là người khôn khéo, ít nhất là lúc này trong lòng mọi người đều có dự tính, Bát Bối Lặc không phải là người có khả năng kế thừa đại thống nhất.

Khang Hi đế rất là cao hứng, hắn đã từng gặp qua phúc tấn lão tứ thời niên thiếu, thông tuệ, nhã nhặn, lịch sự, nên hắn mới có ý chỉ hôn cho lão tứ làm Phúc tấn, ngần ấy năm, đã đoan trang lại biết đại thể, dù cho ai cũng không tìm được lỗi gì, đối Hoàng A Mã là hắn cũng là có nhiều quan tâm, hơn nữa Đức phi cũng thường xuyên khen nàng hiếu thảo, hiện giờ lại là càng không màng sức khỏe bản thân, vì Ái Tân Giác La thị sinh hạ một vị tiểu hoàng tôn khỏe mạnh.

Nghĩ nghĩ, Khang Hi đế đã 66 tuổi khó có được phát ra từ phụ chi tâm.

“Vào tư khố của Trẫm lấy cái khóa trường mệnh ngọc Hòa Điền hình kỳ lân, sai người đưa cho tiểu a ca.”

“Tốt nhất là ngươi tự mình đi một chuyến, thay trẫm nhìn xem tiểu a ca.”

Tổng quản thái giám Lương Cửu công công nhanh chóng đồng ý, xem ra vị tiểu a ca trong phủ Ung Thân Vương khá được Hoàng Thượng yêu thích, như vậy tương lai chắc chắn sẽ có một cái tiền đồ tốt.

Các hoàng tử thành niên thần sắc khác nhau, đại đa số mọi người không có đem việc này để ở trong lòng, lão tứ đã hơn bốn mươi tuổi, mới có được đích tử, Hoàng Thượng yêu mến nhiều chút, cũng là bình thường.

*****

Ung Thân Vương phủ

Tiểu hoàng tôn Chiêu Chiêu sau khi đã ăn uống no đủ được Huệ ma ma ôm tới bên cạnh Phúc tấn.

Ô Lạp Na Lạp thị dùng tay nhẹ nhàng từ ái lại cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử, mặt đầy tươi cười.

“Ngươi xem, cái miệng nhỏ của tiểu a ca còn đang mυ"ŧ, xem ra là một tiểu tử tham ăn.”

Huệ ma ma cẩn thận dịch góc chăn Ô Lạp Na Lạp thị.

Cười nói: “Đúng rồi, mới vừa rồi nhũ mẫu nói, tiểu a ca của chúng ta ăn uống tốt, so trẻ con bình thường trông còn cường kiện hơn một ít.”

“Ta thật là không dám nghĩ tới, đời này của ta còn có thể có được một hài tử thân sinh của chính mình, tựa như nằm mơ vậy, hắn đáng yêu như vậy, lại còn khỏe mạnh, đây thật sự là hài tử của ta?”

Huệ ma ma vừa đau lòng lại vừa vui mừng.

“Phúc tấn, phúc khí của người còn ở phía sau, không biết người còn nhớ rõ không, có một vị đại sư từng xem qua cho người một quẻ, hiện giờ nghĩ lại, quả thực đều đúng cả.”

Thân mình của Phúc tấn cũng không tính là còn đặc biệt khỏe nữa, hơn nữa tuổi cũng không còn trẻ, nguyên bản là không trông cậy vào đứa nhỏ này có thể bình an sinh hạ, chỉ nhìn một cách đơn giản, thời điểm phúc tấn mang thai một chút không có béo lên là đủ để nhìn ra chút manh mối.

Nhưng cố tình tiểu a ca lại bình an ra đời, hơn nữa thân thể so trẻ con bình thường còn tốt hơn một chút, thật sự là trời cao rủ lòng thương!

“Đúng rồi, ta nhớ rõ là ở chùa Đàm Chá, ước chừng là hơn ba mươi năm trước, lúc ấy ta may mắn được theo hầu thánh giá đi tòa chùa miếu của hoàng gia để cầu phúc, trụ trì Ngộ Duyên đại sư đột nhiên giải cho ta một quẻ, ta còn tưởng rằng, quẻ đó chính là chỉ việc ta gả cho Vương gia nữa, chưa từng nghĩ tới, hóa ra là nói tiểu a ca của chúng ta.”

Chiêu Chiêu mơ mơ màng màng nghe thấy một âm thanh ôn hòa quen thuộc mà hắn đã nghe vài tháng, ban đầu, hắn vẫn luôn suy nghĩ, nhưng là dù như thế nào cũng không nghĩ ra được, nên sau đó liền đơn giản mà mặc kệ chính mình tiếp tục ở trong cái địa phương ấm áp kia.

Mỗi ngày Chiêu Chiêu đều nghe thấy thanh âm này đối thoại cùng chính mình, cho nên cũng không cảm thấy cô đơn. Cơ thể mẹ quá mức gầy yếu, hắn liền đem dị năng của chính mình đều dùng để cung cấp nuôi dưỡng cơ thể mẹ cùng bản thân, dị năng dần dần hao hết, nên hiện giờ hắn chỉ có thể giống như một đứa bé mới sinh bình thường.

“Tiểu a ca của ngạch nương thật là xinh đẹp.”

Chiêu Chiêu từ trong giọng nói của nàng biết được, nàng là đang khen chính mình!

Cầm lòng không được miệng nhỏ liền nở nụ cười .

“Oa! Tiểu a ca của chúng ta đây là đang cười sao?”

Huệ ma ma cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, hài tử nhỏ như vậy thế nhưng còn biết cười!

“Đúng vậy, năm đó thời điểm Hoằng Huy sinh ra, nhỏ nhỏ gầy gầy, vừa đen lại vừa nhăn, chỉ biết khóc, hắn cùng ca ca hắn tính tình khác nhau, thích cười hơn, tính cách cũng hoạt bát, năng động hơn. Thế cũng tốt.”

Nàng sẽ không bao giờ dưỡng hài tử như dưỡng Hoằng Huy lúc trước, tùy ý Vương gia làm hài tử lưng đeo gánh nặng việc học, hài tử chỉ cần bình bình an an, khỏe mạnh lớn lên là được, không cần phải là người làm nghiệp lớn, bình phàm một ít cũng không có gì không tốt.

Dù sao nàng sẽ lưu lại cho hài tử tài sản đủ để hắn sống thoải mái hết đời.

Chiêu Chiêu còn không biết, vị đại ca mà hắn chưa từng thấy mặt đã vì hắn mà trải sẵn một con đường để sau này hắn được Ô Lạp Na Lạp thị sủng ái.

___________________________________

*Dưới thời Joseon có một loài chim ưng lớn tên là Haedongcheong, rất được ưa chuộng ở Trung Quốc.

*Năm Khang Hy thứ 53, Bát A Ca theo phụ hoàng tới Nhiệt Hà tuần thị, trên đường đi lại tự ý tới thắp nhang cho mẫu thân Vệ Thị, hơn nữa còn kêu tùy tùng của mình mang cho Khang Hy 2 con chim ưng đã chết, lúc này Khang Hy đã ngoài 60 khá kiêng kị, sợ hãi những thứ như cái chết. Ông cho rằng Dận Tự tặng chim chết cho mình là muốn trù ẻo mình.

___________________________________