Tứ a ca tính nói gì đó.
Đoan Tĩnh ngăn hắn lại, nghiêm túc nói: “Đừng nói những lời khách khí đó với tỷ, tỷ thật lòng thương nhớ Hoàng ngạch nương. Đệ cứ coi như thêm một người nữa ở đây cạnh đệ là được. Hơn nữa, còn có thể chứng kiến Tứ a ca nhà chúng ta khóc nhè nữa.”
Đoan Tĩnh chế nhạo hắn một câu.
Tứ a ca bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, trẻ con nói: “Gia không có!”
Đoan Tĩnh nhìn hắn, ý cười bên môi không tan đi.
Dường như có người bầu bạn, mọi chuyện cũng không còn bi thương đến vậy nữa...
Hai người cùng nhau chia sẻ với nhau, nỗi buồn như vơi đi phân nửa, trong lòng cũng không còn trống trải nữa.
Cả hai cứ vậy yên tĩnh bầu bạn quỳ gối trước linh cữu, mãi đến khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào trong điện, Đoan Tĩnh mới đứng dậy trở về nghỉ ngơi chấn chỉnh trang dung.
Đêm ngày hôm sau, Đoan Tĩnh lại xuất hiện đúng giờ, lẳng lặng đốt kinh văn cả đêm với Tứ a ca.
Đến đêm thứ ba, đã thức trắng hai ngày, cuối cùng đêm nay Tứ a ca cũng chịu đựng không nổi.
Vốn dĩ tuổi hắn còn nhỏ, cộng thêm ưu thương nhiều ngày, khiến cho cả thể xác và tinh thần của Tứ a ca đề mệt mỏi, quầng mắt của hắn đen thui như gấu trúc, khuôn mặt tiều tụy giống như sắp ngất đến nơi.
Nhưng hắn vốn quật cường nên không chịu phơi bày mặt yếu ớt của mình trước mặt người khác.
Vì vậy, Tứ a ca đến chính điện Thừa Càn cung như ngày thường, đêm khuya vẫn cho hạ nhân canh gác lui ra ngoài.
Cung nhân đã quen với hành động của hắn, họ mừng rỡ, tự tìm một xó xỉnh nào đó ngủ gật.
Đoan Tĩnh lo lắng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, “Dận Chân, trở về ngủ đi. Đêm nay tỷ canh gác thay đệ.”
Tứ a ca nỗ lực lắc đầu, hắn muốn lấy lại tinh thần, “Không, không được... phải canh gác.”
Đoan Tĩnh nhìn thân thể lung lay sắp đổ của hắn, thở dài nói: “Ngày mai đệ còn phải đi theo Hoàng A Mã đưa linh cữu của Hoàng ngạch nương ra bên ngoài cổng Triều Dương nữa. Đệ nhìn dáng vẻ này của mình mà xem, sao ngày mai có thể đi đưa tiễn Hoàng ngạch nương được chứ? Mau đi ngủ đi, hôm nay tỷ thay đệ.”
Tứ a ca nghe lọt lỗ tai, quả thật ngày mai hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, chuyện đưa tiễn Hoàng ngạch nương hắn không thể không đi được.
Hắn chần chừ: “Nhưng mà, Tam tỷ tỷ, một mình tỷ...”
Đoan Tĩnh vỗ vãi hắn, an ủi: “Yên tâm đi, theo thông lệ tỷ chỉ cần khóc tang với nhóm phúc tấn một lần mà thôi, lúc nhàn rỗi vẫn có thể nghỉ ngơi một chút. So với đệ, tỷ còn nhiều sức canh linh cữu hơn rồi.”
Tứ a ca mím môi gật đầu, bước chân chậm rãi rời đi.
Đoan Tĩnh nhìn hắn rời đi, vô cùng cảm khái.
Người đệ đệ này thật lòng có hiếu với Đồng Giai hoàng hậu, đáng tiếc có được có mất, bên này tình thân sâu đậm, bên kia lạnh nhạt thờ ơ.
Nhớ đến những chuyện sau này của Tứ a ca và Đức phi, Đoan Tĩnh chỉ có thể lắc đầu.
Đoan Tĩnh thầm nghĩ nếu con cái muốn ở chung hòa thuận với cha mẹ, thì vẫn cần một chút duyên phận.
Nghĩ đến đây, Đoan Tĩnh không thể tránh khỏi nhớ đến chuyện của mình, nàng chỉ biết nở nụ cười tự giễu.
Chó chê mèo lắm lông mà thôi.
Tình cảm mẹ con của Dận Chân nhạt nhòa, thì tình cảm cha con của nàng cũng hơn được bao nhiêu đâu.
Đêm càng lúc càng khuya, Đoan Tĩnh trầm mặc quỳ gối hóa vàng mã. Đột nhiên nghe thấy tiếng động từ phía bên ngoài cửa điện.
Đêm hôm khuya khoắt, tiếng động từ đâu mà đến?
Da đầu Đoan Tĩnh tê dại.
Dù sao nàng vẫn chỉ là một nữ hài tử, tiếng động kỳ quái vang lên khiến những suy nghĩ kỳ quái lấp đầy đầu nàng, lông tơ bất tri bất giác dựng thẳng.
Đáng tiếc cung nhân trong điện đã bị Tứ a ca tống cổ ra ngoài sạch sẽ.
“Ai?” Đoan Tĩnh đánh bạo quay đầu lại nhìn.
Không ai đáp lại lời nàng.
Đoan Tĩnh nhăn mày, miệng mím thành một đường thẳng, nàng thuận tay lấy một cái giá cắm nến trên bàn xuống, cẩn thận đi về phía cửa chính.
Nàng nghiêng người tránh ở phía sau cửa, tính thử đẩy nửa cánh cửa ra.
Ps: Mấy chương sau nam nữ chính quằn nhau nha mn