Chương 14.1: Cấm túc

Cho dù hôm nay Hoàng đế bộc phát lòng từ bi buông tha nàng, nhưng sau này nàng cũng sẽ không có khả năng ngóc đầu lên nổi, trốn tránh còn không kịp nữa là.

Còn hoàng để để bảo vệ bí mật của mình, sẽ tuyệt đối không cho phép nàng tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào.

Lục Y không thèm quan tâm nói: “Không sao cả, dù sao trước kia chúng ta cũng không có ai hỏi thăm.”

Đoan Tĩnh nghe vậy nở một nụ cười khó nhọc, nàng thoải mái gật đầu đáp, “Ngươi nói đúng, dù sao vốn dĩ chúng ta cũng không có ai hỏi thăm cả.”

Lục Y cẩn thận ôm lấy Đoan Tĩnh, “Công chúa, dù sao từ nhỏ nô tỳ đã lớn lên cùng ngài, số mệnh của ngài, cho dù là tốt hay xấu, nô tỳ cũng sẽ ở cạnh bên ngài.”

Đoan Tĩnh cảm động vỗ vỗ lưng nàng ấy.

Sau đó Đoan Tĩnh buông nàng ấy ra, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Lục Y, ngươi quay về ngủ đi, lăn lộn lâu như vậy, hôm nay không cần gác đêm nữa. Ta cũng sẽ nghỉ ngơi một chút... còn về chuyện hôm nay, ta nghĩ Hoàng A Mã sẽ xử lý mọi chuyện gọn ghẽ. Ngươi phải nhớ rõ, không được để lộ chuyện này trước mặt bất kỳ ai một chữ nào... ta, không muốn mất ngươi...”

Trong giọng nói Đoan Tĩnh lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi.

Lục Y gật đầu thật mạnh, lại lần nữa hầu hạ Đoan Tĩnh ngủ, cẩn thận đắp chăn lại cho nàng đàng hoàng, tìm lại đống cao dược bôi tan bầm vô dụng lúc trước, tỉ mỉ xoa bóp vết thương cho nàng, nhìn nàng nhắm mắt đi vào giấc ngủ, mới thổi tắt nến, mang vẻ mặt lo lắng nhẹ nhàng lùi ra ngoài.

Căn phòng rơi vào bóng tối, một mảng yên tĩnh.

Lục Y đi rồi, Đoan Tĩnh lặng lẽ mở mắt ra, nàng ngẩng mặt ngơ ngấc nhìn hoa văn tinh xảo trên màn giường, một giọt nước mắt theo khóe mắt lẳng lặng chảy xuống, yên tĩnh chảy xuống chiếc gối mềm mại, ngay sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

Tất cả như Đoan Tĩnh dự đoán.

Ngày thứ hai, Đoan Tĩnh bị nhốt trong phòng, tất cả vật dụng hằng ngày từ ăn uống đến quần áo đều do người của Hoàng đế tự mình mang đến.

Nàng bị cấm túc.

Chuyện ngôn từ của Tam công chúa khiến Hoàng thượng tức giận nhanh chóng truyền khắp Tử Cấm Thành.

Thậm chí có cung nhân trong Vĩnh Hòa cung thêu dệt rằng hắn tận mắt nhìn thấy Hoàng đế nổi giận đùng đùng phất tay áo rời khỏi Vĩnh Hòa cung.

Có người còn đồn rằng, sở dĩ Tam công chúa bị cấm túc là vì nàng giả bệnh tranh thủ tình thương của Hoàng đế, nhưng lại bị phát hiện...

Trong lúc nhất thời đủ các loại bát quái bủa vây, nhưng mấy câu chuyện linh kia nhanh chóng bị đè ép xuống.

Những cung nhân bịa đặt thêm mắm dặm muối cũng bị đánh 30 đại bản trước mặt mọi người, sau đó không còn ai dám nhắc đến chuyện này nữa.

Trong cung mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ, chuyện Tam công chúa bị cấm túc đã nhanh chóng bị chuyện khác che đi.

Việc này phải nói từ Hoàng đế.

Không hiểu sao nhiều ngày nay tính tình của Hoàng đế bạo phát, thường xuyên giận dữ, đã vậy còn liên long tinh mãnh hổ liên tiếp gọi mấy phi tần phân vị thấp đến Càn Thanh cung, hằng đêm thâu hoan.

Thậm chí có một đêm, mấy cung nữ may mắn trong Càn Thanh cung cũng bị hắn chơi đến không ra hình người, nghe nói có một đôi tỷ muội tên là Tham Vân, Tham Nguyệt bị chơi đến nhiều ngày không xuống nổi giường.

Có một ngự sử tính tình bảo thủ từ thời tiền triều nghe phong thanh chuyện này, bèn viết tấu sớ khuyên can Hoàng thượng phải khắc chế bản thân, chú ý bồi dưỡng và bảo trọng thân thể.

Mặc dù tâm địa tốt, nhưng ai ngờ Hoàng đế thấy thì vô cùng giận dữ, trước mặt văn chúng bá quan chỉ vào mũi ông ta tức giận mắng một hồi, từ ngữ chỉ trích, “Từ khi nào chuyện hậu cung của trẫm tùy ý để ngươi khoa chân múa tay, tùy ý thám thính! Nếu không có việc gì thì đừng làm bộ khuyên can, lấy trẫm ra khuếch trương thanh danh của ngươi!”

Khang Hi mắng suốt mười lăm phút, mắng đến khi ngự sử kia mặt đỏ tai hồng, vừa về nhà đã lập tức dâng sớ xin từ chức.

Nhưng sự cáu giận của Hoàng đế cũng không vì vậy mà tiêu tan, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, hắn bắt đầu đυ.ng đâu chửi đó.

Nghe nói sau khi Hoàng đế trở về Càn Thanh cung, hắn la rầy Lương Cửu Công một trận, trách cứ hắn làm thái giám tổng quản mà không biết làm việc, ngay cả truyện hậu cung cũng truyền đến tai văn võ bá quan trong triều. Còn đánh hắn mười bản tử, sau đó lại đổi một lượt người trong Thừa Càn cung.

Nhiều ngày trôi qua, khắp nơi trong cung im như ve sầu mùa đông, không khí áp lực, ngay cả cung nhân khi bước đi cũng phải nhẹ nhàng, sợ chọc Hoàng đế tức giận.

Mãi đến khi nghe tin thứ phi Chương Giai thị khám ra hỉ mạch, mới nhìn thấy nụ cười vui mừng trên mặt hoàng đề, sau khi hắn ban thưởng cho Chương Giai thị, các cung nhân mới thở phào nhẹ nhõm.

Ps: Cám ơn Ngọc Ngọc, Phạm Thị Huệ, Ice Ice và Nga Trần đã đề cử truyện. Mn nhiệt tình quá mình dịch không kịp trả :((((