Chương 2

“Đừng la, là trẫm.”

“Ngươi yên tâm, sủng hạnh ngươi xong, trẫm sẽ phong ngươi làm phi."

Đoan Tĩnh nghe vậy mở to hai mắt nhìn, tràn đầy sợ hãi, nàng càng thêm ra sức giãy giụa, “Ô ô ——”.

Muốn mở miệng nhưng đã bị Khang Hi bịt chặt, nàng chỉ có thể nức nở xin tha.

Thấy tiểu cung nữ lộn xộn quá mức, hoàng đế liền nhanh chân bước đi, lôi kéo nàng tới một góc bí mật của núi giả.

Một tay hắn gắt gao ôm chặt nàng, còn tay khác thì kéo đai lưng xuống, rồi buộc chặt lấy đôi tay của tiểu cung nữ.

Từ trước đến nay vị hoàng đế này muốn người thì có người, muốn vật thì vật, không bao giờ làm ra những việc cưỡng đoạt dư thừa, nhưng hôm nay thì dường như không phải vậy.

Hạ thân của hắn đã ngạnh như chày sắt, nhịn không nổi đi tìm một tiện tì để giải tỏa. Cũng may có Lương Cửu Công tinh ý, sớm đem bọn hạ nhân đi sơ tán, không cho phép đi lại trong nơi này.

Phải biết rằng Đức phi trước đây cũng chỉ là một con cung nữ phục vụ về mãng quần áo, mà đã có thể làm nên địa vị cao như vậy thì những người cung nữ có sắc đẹp khác làm gì không muốn một bước lên trời. Đặc biệt là khi thấy Đức phi sinh hạ được hoàng tử thứ mười bốn thì tâm tư trèo được lên giường của hoàng đế ngày càng lớn.

Mà điều này luôn khiến cho những người trong cung lo sợ mình sẽ bị thất sủng a.

Hôm nay hoàng đế đến mẫu đơn uyển ngắm hoa xong thì đột nhiên cảm thấy khô nóng, nghĩ chút là biết có người chán sống rắc thôi tình hương hay thuốc kí©ɧ ɖụ© gì đó lên hoa mẫu đơn.

Nghĩ đến đây ánh mắt Khang Hi trầm xuống, dám tính kế hắn, thì phải trả giá đại giới.

Ngay sau đó đôi mắt hắn trở nên đỏ bừng, dục hỏa đốt người.

Cũng may lực khống chế của hắn còn tốt, khi ấy hắn đang chuẩn bị hồi cung tuyển một cái phi tử, ai ngờ đi ngang qua ao này, trong mông lung thấy một tiểu cung nữ đầu đội hoa, ăn mặc mộc mạc, nhưng thân hình lại đầy thướt tha mê người.

Chỉ liếc mắt một cái, dục hỏa vừa nhấn xuống lại bất ngờ bùng lên cháy dữ dội.

Hắn cũng không phải là người hay kìm hãm bản thân, nếu "em trai" của hắn đã kêu gào muốn nàng, vậy thì liền tới thôi.

Xong việc phong nàng thành một phi tử, cũng coi như đưa nàng lên trời rồi, hắn tùy ý nghĩ một chút.

Mà tiểu cung nữ trước mặt này vẫn không ngừng giãy giụa, đặc biệt là khi hắn nói ra thân phận của mình, nàng hình như càng thêm sợ hãi, chắc là bị thân thế hắn dọa sợ.

Khang Hi gắt gao đè nàng trên vách núi giả, trấn an hôn lên sau cổ.

Tiểu cung nữ trong lòng ngực đột nhiên cứng đờ.

Khang Hi thừa cơ móc côn ŧᏂịŧ dữ tợn ra, một tay nắm cằm nàng, một tay vén váy lên.

Ngón tay theo cánh mông bóng loáng vói vào chỗ tư mật, sờ đến hai cánh huyệt mím chặt bóng loáng.

Hình dạng hoàn mỹ cùng xúc cảm trơn bóng, làm Khang Hi càng thêm hưng phấn.

Danh khí Bạch Hổ?

Trong cung có vô số phi tử bởi nhu cầu về tìиɧ ɖu͙© của hắn là rất nhiều, thậm chí một đêm có thể làm vô số nữ nhân, nhưng vẫn chưa bao giờ gặp được cực phẩm như này.

Vô luận là thân hình hay chỗ kia, tất cả đều rất hợp gu của hắn.

Hắn vươn một bàn tay hơi hơi dùng sức nhấn vào khe rãnh mím chặt kia, thì liền nghe thấy nữ nhân trong lòng nức nở một tiếng, ngay sau đó nước mắt chảy xuống, dính ướt lòng bàn tay hắn.

Tâm Khang Hi khẽ động, cho rằng là nàng đau, ngay sau đó liền dùng mấy ngón tay còn lại nhẹ nhàng xoa bóp tiểu thịt hạch nhằm trấn an.

Nàng thật chặt, chỉ sợ vào không được.

Nhưng bất kể hắn làm cái gì, thì tiểu huyệt ấm áp kia vẫn không chịu chảy nước. Khang Hi hơi bực, hắn không có nhiều kiên nhẫn như vậy, vì thế sau đó liền mạnh mẽ dùng một ngón tay đâm vào.

Đoan Tĩnh ăn đau, tiếp ức nở bị đôi bàn tay ghìm hãm bịt chặt.

Nước mắt nóng hổi rơi xuống thành hàng, nàng không biết sao lại ra nông nỗi này nữa.

Tay Hoàng thượng, ở trong thân thể nàng.

“Phía dưới có thể chảy được nhiều nước như phía trên thì tốt rồi.” Khang Hi cảm nhận cảm giác ướŧ áŧ đang lan ra khắp tay, thanh âm ám ách ở bên tai Đoan Tĩnh nói, ngay sau đó liền đưa vào ngón thứ ba.

Đoan Tĩnh ngây người, phục hồi lại tinh thần thì đã nhịn không nổi nữa.

Không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu còn diễn ra thì sẽ đúc thành đại sai!

Cuối cùng nàng bất chấp tất cả, cái gì mà tổn thương long thể đều bị nàng bỏ ngoài tai. Nâng lên chân hung hăng đá về phía sau.

Nhưng ngay sau đó liền bị Khang Hi kẹp lấy, “A, sao lại không ngoan như vậy?

Lúc trước vì muốn đánh Ngao Bái mà khổ luyện học võ nên cái loại mèo cào này mình hắn có thể đánh chết mười người cũng còn ít.

Vẫn là nhịn không được, côn ŧᏂịŧ dữ tợn dưới thân kêu gào muốn xông vào khai phá mảnh đất mềm mại, hắn chậm rãi rút tay trong tiểu huyệt nàng ra, đè lên lưng nàng, giữ cái bụng nhỏ mềm mại hướng về hạ thân.

Đầy mặt Đoan Tĩnh đều là nước mắt, nức nở đong đưa bờ mông trắng nõn, nỗ lực tránh thoát "cái chày sắt" kia.

Nhưng điều này càng khơi dậy du͙© vọиɠ của Khang Hi, hắn dùng sức đè lại nàng, hạ thân dựng thẳng nhẹ nhàng đâm vào mông non mịm. Sau đó ở kẽ mông cọ xát qua lại, qυყ đầυ cực khủng ở trên hai mảnh hoa huyệt lướt nhẹ, thỉnh thoảng nhẹ nhàng chạm vào viên thịt hạch, làm cho kiều nhân nhi trong lòng ngực không ngừng run rẩy.

Cho dù là bị trói nhưng Đoan Tĩnh chưa bao giờ từ bỏ giãy giụa.

Kiên trì là hữu dụng, rốt cuộc, cảm nhận được đai lưng trói trên tay có dấu hiệu lỏng ra. Nàng tăng lớn lực đạo, nỗ lực từ khe hở rút ra một bàn tay, ngay sau đó vội vàng đi lôi kéo cái tay to đang bịt miệng nàng ra.

Khang Hi không đề phòng nàng đột nhiên tập kích, trên tay khẽ buông lỏng, chỉ nghe thấy nàng khóc thút thít hô: “Hoàng, a ——”

Chưa kịp kêu xong chữ hoàng thượng đã bị căn côn ŧᏂịŧ hung hăng cắm vào cơ thể đình trệ.

Đoan Tĩnh đau đớn, buộc chặt hạ thân, xoắn lấy dị vật trong cơ thể, Khang Hi bị tiểu huyệt khẩn trí bất chợt co chặt, làm côn ŧᏂịŧ lâu ngày chưa làm tự động mở rộng cửa tinh, “Phụt phụt phụt ——” không ngừng bắn tinh.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn mạnh vào hao tâm non mềm của Đoan Tĩnh, làm nàng mất cân bằng, loạng choang đỡ lấy vách đá, cố gắng đứng vững.

Thật không hổ là danh khí!

Hắn âm thầm nghĩ, ngay sau đó hạ thân lại nhanh chóng ngạnh lên, gắt gao căng hoa huyệt ra. Hắn nhẫn xuống cảm giác sướиɠ muốn tê liệt, nhân có tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn, chọc thật mạnh vào hoa tâm.

Đoan Tĩnh không còn giãy giụa, nàng đem tay vịn trên vách đá, cúi đầu, cảm nhận phụ hoàng ở phía sau mình đang dùng cái phân thân chết tiệt không ngừng ra vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nữ nhi.

Nàng theo từng động tác của hắn mà nức nở.

Khang Hi mỗi lần thâm nhập, nàng liền cắn môi kêu lên một tiếng.

Theo nhịp điệu dưới thân càng thêm dồn dập đảo lộng, nàng thở dốc càng ngày càng cấp.

Nhưng lại gắt gao cắn môi dưới, cố chấp không rên một tiếng.

Việc đã đến nước này, vô pháp cứu vãn.

Nàng biết chính mình không thể ra tiếng, tuyệt đối, tuyệt đối không thể cho hắn biết, dưới thân mình hiện giờ chính là đứa con gái đang chảy chung dòng máu hoàng tộc. Bởi vì làm vậy nàng sẽ chết.

Hoàng đế sẽ không phạm sai lầm, người phạm sai chỉ có thể là người khác.

Vì hình tượng quang huy vĩ đại, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép nàng trở thành lý do khiến người trong thiên hạ công kích hắn, càng miễn bàn hiện giờ là thời kì nhạy cảm của Đại Thanh cùng Cát Nhĩ Đan, hơn nữa nhân dân vẫn luôn muốn tiêu diệt Bạch Liên giáo, vì thế trong thời điểm này, hắn sẽ không bao giờ lộ ra chút điểm yếu nào để phản tặc được lợi.

Cuối cùng, hy sinh sẽ chỉ là nàng.

Có thể nàng sẽ lặng yên không tiếng động chết ở một nơi nào đó, lý do có lẽ là chết do tới số, hay là do chết đuối linh tinh.

Trong cung này người chết còn ít sao? Thậm chí còn chết với đa dạng hình thức a!

Nàng, không muốn.

Cứ như vậy đi, hết thảy vốn chỉ là ngoài ý muốn, nàng lặng lẽ che dấu hết thảy, chờ tới khi xuất giá, có ai dám ra mặt hỏi hoàng đế rằng sao nữ nhi của hắn không còn tấm thân xử nữ đâu?

Đúng, cứ như vậy sẽ ổn.