Chương 1

Khang Hi 6/5/28, ở một góc Ngự Hoa Viên, Đoan Tĩnh bình thản ngồi một mình trên tảng đá, đôi tay chống lên cằm phát ngốc.

Hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng, Nhưng ngoài Bố quý nhân ra thì không có ai đến.

Nàng, công chúa thứ ba của đế quốc Khang Hi, lại như một người vô hình trong cung.

Trộm đi lâu như vậy, cũng không ai tới tìm, có thể thấy sự tồn tại của nàng có bao nhiêu giá trị.

Nàng sinh ra vào ngày 6/5/13, ở trước thời điểm sinh ba ngày, thì Hoàng Hậu Hách Xá Lí, người mà hoàng đế Khang Hi Hoàng A Mã yêu nhất vì khó sinh mà qua đời.

Cho nên mới không có ai đến chúc mừng sinh nhật nàng.

Mẫu thân là Triệu Giai thị địa vị thấp kém, đến lúc chết cũng chỉ là một cái phi tần.

Mà vận mệnh của nàng cũng không kém một tấc, công chúa vốn đã không thể so hoàng tử, đã vậy đến một cái tên chính thức nàng cũng không có.

Xếp theo thứ tự những người đằng trên sinh trước gọi nàng là Khanh Khách, sinh sau đều kêu nàng là Tam công chúa, thẳng đến khi mười chín tuổi, gần phải xuất giá (cưới chồng), nàng mới có phong hào (tên thật) —— Hòa Thạc Đoan Tĩnh, miễn cưỡng được xem như là có tên.

Ở trong vô vàn cô công chúa, nàng vừa không xuất chúng, cũng không được sủng. Đã không có anh em ruột thịt, mà còn không gặp được người thương.

Ở trong việc liên hôn chính trị, mười chín tuổi năm ấy, nàng gả cho vương tử Mông Cổ Ô Lương Hãn · Cát Nhĩ Tang, một cái đại tra nam, bản lĩnh thấp kém không nói, còn hay lăng nhăng, trọng dục.

Mà nàng trời sinh tính tình ẩn nhẫn, thân thể mềm yếu, tự nhiên không thể phản kháng.

Thời niên thiếu, nàng cũng khát khao thoát khỏi những xiềng xích bắt đầu một cuộc sống hôn nhân, thoát khỏi Tử Cấm Thành nơi không ai thương mình.

Nhưng ông trời trêu người, Khang Hi năm 49, nàng 37 tuổi gặp phải bệnh nặng, không lâu sau liền chết.

Buồn cười nhất chính là, hài cốt nàng chưa lạnh, tang lễ chưa xong, trượng phu Ô Lương Hãn · Cát Nhĩ Tang thế mà lại đi cưỡng đoạt vợ người khác.

Một chút nhẫn nại cũng không có, cứ như vậy mà nhục nàng, làm nàng chết rồi cũng không được thanh tịnh, trở thành trò cười của mọi người, của thiên hạ.

Mà cha nàng, vị hoàng đế vĩ đại kia, cái người mà nàng phảng phất gặp được vài lần, một người xa lạ mà nàng chưa nói chuyện lần nào, cuối cùng chỉ là hạ lệnh gϊếŧ mấy tên thủ hạ của Ô Lương Hãn · Cát Nhĩ Tang, phán cho Ô Lương Hãn tội đồng phạm.

Người hoàng đế đó thậm chí còn cho phép người nhà vào ngục đưa cơm cho hắn. Cuối cùng Ô Lương Hãn ở trong ngục hưởng thụ mười hai năm mới qua đời.

Mà những chuyện này nàng làm sao biết được, là bởi vì, nàng sống lại.

Kiếp trước sau khi chết linh hồn nàng vẫn luôn phiêu diêu ở Tử Cấm Thành không làm cách nào rời đi được, thẳng đến lúc nàng nhìn hoàng đế Khang Hi (cha nàng) băng hà, tứ ca Ung Chính lên ngôi vua, trước mắt nàng bỗng nhiên tối sầm, mở mắt ra liền về tới hiện tại.

Cảm xúc phức tạp thật sự khó có thể tiêu hóa, hơn nữa hôm nay lại là sinh nhật nàng, nhưng chỉ có vυ" nuôi nhớ rõ, dùng chút bạc từ Ngự Thiện Phòng mua cho nàng một chén mì trường thọ, rốt cuộc thì cũng chẳng có ai nhớ đến ngày nàng sinh ra.

Con cái của hoàng đế quá nhiều, năm ngoái, Đức phi mới vừa sinh hạ a ca thứ mười bốn Dận Trinh, năm nay sơ thứ phi Viên thị lại vừa sinh hạ xong Cửu công chúa.

Nàng một cái nho nhỏ công chúa ở trong hơn hai mươi đứa hài tử, thật sự không đáng nhắc tới.

Hôm nay, nàng lần đầu tiên lấy hết gan lớn, can đảm một lần, chạy thoát khỏi ma ma giáo dưỡng, trộm chuồn tới Ngự Hoa Viên phát ngốc.

Tương lai như thế nào, nàng thật sự rất mơ hồ.

Thuận theo vận mệnh, nàng sẽ bước lên con đường cũ, gả cho một người nàng không yêu, trải qua quá trình sinh hoạt không hạnh phúc, chết ở tuổi 37.

Nàng tất nhiên không muốn.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Đi cầu vị hoàng đế xa lạ kia mong hắn đừng đem nàng gả tới Mông Cổ sao?

Càng không có khả năng.

Trừ bỏ ngày lễ ngày tết đi theo một đám hoàng tử công chúa chúc thọ hành lễ bên ngoài, số lần nàng cùng hắn nói chuyện chắc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Từ trước đến nay nàng không biết làm nũng bán si, cũng làm không tới những cái đó. Nàng nhát gan lại nhút nhát, nhìn thấy hắn chỉ biết cúi đầu, sợ là đến bộ dáng của mình hắn đều không nhớ rõ.

Trong cung này hài tử quá nhiều, không tranh đoạt lại không có gia thế nhất định sẽ bị quên đi.

Huống chi công chúa trong hoàng gia từ trước đến nay đều gả đến Mông Cổ, dùng để củng cố hoàng quyền.

Tương lai, trừ bỏ Ngũ công chúa do Đức phi nương nương sinh ra là trở thành vị công chúa duy nhất được lưu lại trong kinh, trên cơ bản đều gả tới Mông Cổ.

Nàng tự xưng là một cái không có mẹ là sủng phi chống lưng, cũng không có một tứ ca tương lai sẽ làm hoàng đế. Càng miễn bàn đến Đại công chúa phúc khí, Nhị công chúa được phụ hoàng sủng ái.

Tính đến tính lui, còn không bằng thuận theo tương lai gả đi Mông Cổ, chỉ là lần này nàng tuyệt sẽ không vì những người không đáng giá mà đau lòng, nàng sẽ ở tại công chúa phủ làm một người vô hình, cả đời không qua lại với các công chúa khác.

Suy nghĩ cẩn thận, Đoan Tĩnh cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, nàng đứng lên nghiêm túc thưởng thức cảnh đẹp ở Ngự Hoa Viên.

Vừa đi vừa hái được mấy đóa sơn chi cùng linh lan, bện thành một cái vòng hoa đội lên đầu.

Thân là công chúa, nàng đã thực may mắn, không giống muôn nghàn người ngoài kia phải vì miếng ăn miếng thuốc mà lo lắng, còn có thể nhàn hạ thưởng thức những cảnh đẹp cử thế vô song (đẹp không gì bì nổi) ở hoàng gia.

Đi dọc theo hồ nước, nhìn trên mặt nước in ra bóng hình xinh đẹp, Đoan Tĩnh không tự giác sờ sờ khuôn mặt trắng nõn, là ảo giác sao?

Hình như sống lại, nàng càng ngày càng đẹp.

Làn da càng thêm trắng sáng mềm mại, hơi chút dùng chút lực liền sẽ lưu lại vết đỏ, mặt mày cũng càng thêm tinh xảo, cả tóc cũng óng mượt hơn.

Đoan Tĩnh lo thưởng thức bộ dáng của mình một lát, nhếch lên khóe môi nho nhỏ, cười đến thật xinh đẹp.

Tất cả nhất định đều là do vận mệnh tặng, làm nàng có cơ hội trở nên hạnh phúc.Đi bộ một lát, nhìn sắc trời đã bắt đầu về chiều, mờ nhạt mà mông lung.

Cần phải trở về.

Ngày mai ma ma giáo dưỡng không chừng sẽ bắt nàng chép phạt, Đoan Tĩnh hơi hơi nhấp môi.

“Ngô ——”, Đoan Tĩnh đang chuẩn bị xoay người, lại đột nhiên bị một cánh tay cường tráng bắt lấy eo, một bàn tay to ở trên người nàng tự ý sờ soạng.

Đoan Tĩnh hét lên một tiếng, ngay sau đó lại bị tay lớn bịt kín miệng, nàng hoảng đến không ngừng giãy giụa.

Là ai?

“Đừng nhúc nhích.” Một thanh âm ám ách ở phía sau vang lên, người nọ đem đầu đặt trên vai nàng, cực nóng độ ấm từ trên người hắn truyền đến, đem nàng gắt gao vây quanh, không nhúc nhích được.

Ngay sau đó một tay che lại miệng nàng, một tay ôm ở trên eo, đem nàng nhắc lên.

Người này thân cao lực tráng, Đoan Tĩnh dưỡng ở trong cung, thân thể nhu nhược, thật khó có thể tránh thoát.

Đôi tay nhỏ sống chết vặn tay hắn, lại như thế nào đều không thể lay động mảy may.

Nàng nỗ lực làm chính mình trấn định xuống dưới, há mồm cắn vào lòng bàn tay.

“Tê ——” người nọ ăn đau buông tay.

Đoan Tĩnh tìm đúng thời cơ lên tiếng hô: “Cứu mạng a……”

Chưa kịp kêu xong, đã bị người nọ nắm phấn má, cuối cùng vẫn mở không được miệng.