Chương 5 Bạn trai tôi

Sau hồi cao trào, cô và anh ôm nhau thở mạnh. Hồi sau, lấy được bình tĩnh trở lại cô liền từ vai anh nhìn vào mắt anh bằng con mắt căm ghét lập tức cho một cái tát vào bên mặt anh

Hét lên:”Đồ biếи ŧɦái nhà anh”

Xong nhảy khỏi cái ôm của anh mà nhảy lên bờ

Chuyện xảy ra quá nhanh anh ko kịp phản ứng chỉ bít ngơ ngác nhìn cô rời đi

Suy nghĩ: ‘Mình làm j sai sao????’

Nhảy lên bờ chạy theo cô

“ Tuyết Kỳy Tuyết Kỳ chờ anh”

Từ hôm đó đến nay đã tuần rồi, cô luôn tránh mặt anh còn yêu cầu giáo viên đổi chỗ ngồi. Nhiều lần anh muốn nói chuyện riêng với cô cô liền bơ anh hoặc nói chuyện với những người khác.Hoàn toàn xem anh là vô hình

“Nhất định phải nói rõ ràng với cô ấy mình có tình cảm cô ấy mới làm thế!” Phong Nhất Hành nhân lúc Tuyết kỳ giờ giải lao núp sau bên hành lang chờ Tiểu Kỳ nói chuyện

Từ đằng sau đã nghe tiếng cười thất thanh của nàng: “ em được lắm anh thì đang bối rối thế đây em thì cười vui vẻ quá ha” Nhất Hành ấm ức nói nhỏ,quay lại định nói gì với cô nhưng.... ‘ Phong Nhất Trung??’

Đập vào mắt anh là người anh trai của mình Phong Nhất Trung người mà anh luôn đấu đá từ nhỏ

“Cậu... u!! Phong Nhất Hành” Liễu Lan đứng bên Tuyết Kỳ bất ngờ khi nhìn thấy anh

“Tiểu Lan chúng ta đi” Kỳ hối giục Lan đi

“ Em đứng lại cho anh” Tuyết Kỳ như người điếc vẫn sải bước đi

“Trương Tuyết Kỳ!!!!!” anh nói to đầy hâm doạ

“Em với Phong Nhất Trung có quan hệ gì? hả? sao lại đi chung với nhau?......” Anh tiến đến dồn dập hỏi cô căn bản ko cho cô cơ hội trả lời

Bên Phong Nhất Trung nhìn người em họ trước nay luôn điềm tĩnh nay lại dồn dập hỏi 1 cô gái với biểu cảm trên khuôn mặt như thế anh liền hiểu ra chuyện. Anh và Nhất Phong thật ra là anh em ruột với nhau nhưng... anh là con ngoài dã thú của Phong Thị do đêm lầm lỡ với mẹ anh.Mẹ Nhất Phong nhất quyết không chấp nhận chuyện này nên Phong Thị đã lấy cớ cho anh là anh họ của Nhất Phong để anh có thân phận đoàng hoàng, mỗi tháng đều chu cấp đầy đủ cho mẹ con anh để như bồi thường cho 2 mẹ con

Nhưng anh vẫn không nhận được sự tôn trọng của gia tộc, luôn bị người khác nói là đứa con hoang, ko được công nhận, ko xứng dáng với họ Phong.Bên phía ngoại gia đình đã mất hết anh từ nhỏ ko được nhận sự yêu thương của họ hàng, cha lần thăm anh chỉ là lần đặt tên lúc nhỏ

Anh và Phong Nhất Hành luôn bị so sánh với nhau dù anh có cô gắng tài giỏi đến mấy đều bị người khác chê cười, phủ nhận. Còn hắn ko tài giỏi bằng anh chỉ đánh nhau gây sự, nhưng tại sao...., tại sao vẫn được mọi người vây quanh yêu mến

Anh không cam tâm.Muốn hắn cũng cảm nhận được sự thiếu thốn tình thương nhất là mất đi người mình yêu.

Anh nắm chặt tay Tuyết Kỳ dán người gần cô, vui vẻ nói

“Nhất Phong à, anh với Tuyết Kỳ chỉ là nhờ Liễu Lan nên mới quen bít nói chuyện thôi em đừng nói to tiếng với em ấy như thế chứ” Nhất Trung nhẹ nhàng lên tiếng

“mới quen bít!! Mới quen bít đã nắm tay thân thiết như thế anh nghĩ tôi là thằng ngu à!! ” Anh gầm gừ nói to

“Anh không được nói chuyện với anh ấy như thế” Tuyết Kỳ lấy tay che ngang người Nhất Trung nói

“Em bảo vệ anh ta sao?” Nhất Phong ngượng cười

“Phải” cô dứt khoát trả lời cô ko chấp nhận anh lỗ mãng với tiền bối khối trên như thế đồng thời Liễu lan cũng có vẻ rất quý anh ta nên...

“Anh ta là gì với em sao em lại bảo vệ hắn? em biết anh ta có quan hệ j với anh không?” anh điên cuồng

“Anh.. ấy là...”cô suy nghĩ ‘Anh ta điên lên làm j chứ mình còn chưa báo cảnh sát việc sàm sỡ mình h lại nổi điên với mình nhứ thế làm như mình cắm sừng anh ta hay gì chứ. Nhưng cơ hội này mình nên phủi sạch quan hệ với anh ta vậy’

“Anh ấy là bạn trai tôi, cho nên anh đừng nhúm tay vào chuyện của tôi nữa” cô đỏ mặt hét lên

“Em đang... g phủi sạch quan hệ với anh sao??... em đang nói đùa à... nói j đi... Tuyết kỳ”Anh run rẩy nắm vai cô

Cô im lặng

“Em thả cô ấy ra đúng anh là bạn trai của Tuyết Kỳ nên em tránh xa em ấy ra chút đi Nhất Hành ”Nhất Trung đẩy tay Nhất Hành ra khỏi vai cô nói

“ Chúng ta đi thôi Tuyết Kỳ ”

3 người bước đi về phía trước bỏ mặc anh lại phía sau như người vô hồn ngơ ngác nhìn cô đi ra xa mình

Tim anh.... đau quá!

Đau như hàng nghìn con dao đâm vào nó vậy!

Hoá đá!