Chương 8: Người bạn đầu tiên ở trường mới

Cậu ta nhẹ nhàng vén mái tóc tôi sang một bên rồi ân cần hỏi.

"Sao hôm nay ngươi lại khóc vậy? Có phải bị kẻ gian hãm hại không? Hãy để thiếu hiệp ta ra tay bảo vệ ngươi cho!"

Câu nói đó của cậu ta đã làm tôi cười như một con nhỏ mới trốn trại, không ngờ cái người trông có vẻ lạnh lùng như cậu ta lại nhây như vậy, bày đặt xưng giống trong phim kiếm hiệp nữa chứ. Cậu ta thấy tôi cười thì cũng cười nhẹ một cái, tôi thì cũng hùa theo cậu ta diễn vở kịch kiếm hiệp này.

"Tiểu nữ ta đây mạnh mẽ như vậy sao bị người khác bắt nạt được...."

Không đợi tôi nói xong cậu ta chen vào một câu để chọc tôi.

"Mạnh mẽ mà sử dụng hết cả bịch khăn giấy của ta để lau nước mắt hả?"

Bị chọc nên tôi tức, lấy cùi trỏ vọng nhẹ vào eo cậu ta một cái, cậu ta cũng không vừa lấy tay búng vào trán tôi một cái, thế là cả hai cứ vọng qua búng lại như vậy đến nỗi chuông reo hồi nào mà tôi không biết. Tấn Phong như nghe thấy tiếng chuông nên không giỡn nữa, cậu ta lôi ra xấp giấy chi chít chữ ra, chắc là xấp giấy chép phạt của cậu ta, đến đây thì tôi mới nhớ đến là tôi chưa viết gì cả nên mặt tôi bắt đầu méo xẹo. Cậu ta đẩy khoảng bốn phần năm xấp giấy của cậu ta cho tôi, tôi nhìn thấy xấp giấy thì thắc mắc không biết cậu ta đẩy qua chỗ tôi làm gì, khoe giấy à? Cậu ta không nói gì mà đi lên bảng điểm danh, tôi thì càng thắc mắc hơn nữa, nhìn các xấp giấy của các bạn khác sau mà mỏng thế, khi đó của cậu ta dày như cuốn từ điển vậy, quá tò mò nên đợi cậu ta xuống thì tôi liền cầm xấp giấy chi chít chữ ở bàn tôi lên hỏi cậu ta.

"Cái gì đây?"

"Giấy chép phạt."

"Ý tôi là cậu đẩy qua chỗ tôi làm gì?"

"Của cậu mà không để chỗ cậu thì để chỗ tôi à?"

Lúc này tôi mới để ý đến cái tên trên xấp giấy đó, đúng là tên Lý Gia Mỹ của tôi, nhưng mà nét chữ thì là của cậu ta, chẳng lẽ cậu ta viết cho tôi à, tôi cố gắng hỏi thêm lần nữa.

"Nhưng cái này là do cậu viết mà."

"Ừ thì do tôi viết."

"Cậu viết cho tôi à."

"Không, viết dư, sợ bỏ uổng nên cho cậu thôi."

Xía cái người này, viết cho người ta thì nói viết cho người ta đi vậy mà còn nói không nữa, tôi được thế nên chọc ghẹo cậu ta thêm một chút nữa.

"Viết dư đến năm trăm lần* luôn à?"

-----------------------

Năm trăm lần :Cái này hồi trc Ry ghi là Gia Mỹ bị chép phạt một trăm lần nhưng bây giờ đổi lại là năm trăm nha

---------------

"Ừ, tại viết mà tôi quên đếm nên viết dư đến năm trăm."

"Cậu viết dư hay ghê, viết đủ năm trăm chữ không dư không thiếu, vậy mà còn có tên trên đó nữa."

Cậu ta như bị chọc dữ quá nên nói một câu rõ bực.

"Giờ lấy không? Không lấy trả tôi."

"Lấy chớ, ai ngu đâu mà không lấy."

Thế là cuộc trò chuyện của tụi tôi kết thúc ở đó nhưng mà tôi vẫn còn nhiều thắc mắc nên mở thêm nhiều cuộc trò chuyện khác nữa.

"Cậu làm sao biết được tớ chưa viết vậy?"

"Cậu có bao giờ dỗ con gái khóc chưa? Tớ thấy cậu dỗ như vậy chưa được chuyên nghiệp đâu."

"Cậu nếu có rảnh thì giúp tớ viết thêm nhiều bài khác nữa nhé."

......

Mọi câu nói của tôi đều bị cậu ta lạnh lùng bỏ ngoài tay hoặc nếu có thì cậu sẽ có nói là "Ồn quá, lo học đi" hay "Cậu có thấy mỏi miệng chưa?" Người gì đâu mà kì dễ sợ, lúc thì quan tâm người ta, lúc thì lạnh lùng vậy đó, nhưng mặc kệ cậu ta nói gì tôi vẫn tiếp tục hỏi.

"Sao cậu tốt với tôi quá vậy, cậu có ý đồ gì phải không?"

Giống với những lần trước, cậu ta vẫn im lặng không nói gì, tuy im lặng nhưng má cậu ta đã ửng hồng, tôi cứ ngồi đó thắc mắc tại sao má cậu ta lại đỏ chót như vậy chứ, chẳng lẽ cậu ta bị bệnh ư, nhưng nhìn cậu ta thì có vẻ không giống lắm, miệng cậu ta thì cứ nhấp nháy như muốn nói gì đó, tôi cố gắng nói thêm vài câu nữa.

"Tôi biết ý đồ của cậu là gì rồi."

Nghe đến đó, mặt cậu ta đỏ hơn nữa, những nét chữ của cậu ta bắt đầu trở nên nguệch ngoạc, có chữ thì bay lên bay xuống. Nhìn cậu ta mà tôi cứ sợ nếu tôi nói tiếp thì cậu ta sẽ biến thành người da đỏ mất, mà mặc kệ sự việc đó tôi nói tiếp.

"Cậu muốn tôi làm bạn của cậu chứ gì?"

Mặt cậu ta từ màu đỏ đã trở lại bình thường trong vòng mấy giây ngắn ngủi, bộ tôi nói gì sai à, sau trông mặt cậu ta có vẻ hơi hụt hẫng vậy, thấy vẻ mặt cậu ta hơi tội tội nên tôi nói thêm vài câu mong cậu ta sẽ bình thường trở lại.

"Mà tôi nói nè, nếu muốn tôi làm bạn cậu thì cũng không cần đối xử tốt với tôi vậy đâu, chỉ cần nói mấy câu là được rồi, tôi là người hòa đồng mà."

Cậu ta nghe xong từ vẻ mặt hơi buồn biến thành bộ mặt bí xị luôn, chẳng biết cậu ta đang nghĩ gì mà tôi càng nói cậu ta càng buồn thế, tôi đang xem cậu ta đang bị gì thì đột nhiên cậu ta quay sang nhìn tôi nói một câu rõ là khó hiểu.