[CẢNH: Hạo Nhiên đạp xe đến nhà Trương Nhân, Trương Nhân đang dọn dẹp]
“Cậu đến rồi à, vào đi, dắt xe vào luôn. Mà cậu ăn gì chưa?”
“Tớ ăn bên nhà rồi, cậu ăn chưa?”
“Tớ cũng ăn rồi, hồi nãy đi ra mua ổ bánh mì mấy ngàn ăn luôn cho qua bữa”
“Cậu vào đánh răng rửa mặt đi, ở nhà tớ không có máy nước nóng đâu, chỉ có nước lạnh thôi, cậu ráng xài”
“Không sao đâu, à mà tớ muốn tắm 1 lát có được không?”
“Cậu muốn làm gì cũng được, miễn đừng làm văng nước ra nhà, tớ mới dọn dẹp xong”
Hạo Nhiên máng cái túi lên sào, lấy kem và bàn chải đánh răng, bộ quần áo để thay rồi đi vào trong.
Một lúc sau, Trương Nhân nghe gọi:
“Nhân ơi cậu giúp tớ với, hồi nãy tớ quên không đem khăn, cậu xem trong túi tớ có khăn không?”
“Không có” – Trương Nhân lục lọi 1 lúc.
“Vậy cậu có khăn cho tớ mượn với”
“Đợi tớ xíu”
Trương Nhân chạy lên lầu, lấy 1 cái khăn mới cho Hạo Nhiên. Do Hạo Nhiên chỉ đóng hờ cửa nhà tắm, Trương Nhân định gọi nên mới đẩy cửa vào, cậu thấy Hạo Nhiên đang quay về phía tường.
Tướng Hạo Nhiên khá chuẩn, mông không to lắm, căng tròn, cậu cũng có cơ bắp và cũng vạm vỡ, chắc là do cậu có học võ (đã kể cho Trương Nhân nghe) và chơi thể thao nhiều.
“Khăn nè”
Hạo Nhiên quay lại, tay chân luýnh quýnh, cậu che chỗ cần che lại, mặt mày đầy xà bông.
“Sao cậu vào mà không gõ cửa?”
“Gõ làm gì, nhà tớ mà, tắm nhanh đi”
[CẢNH: Trương Nhân và Hạo Nhiên ở trên lầu, cùng dọn dẹp phòng]
“Thường thì em tớ ngủ ở đây chung với tớ 1 phòng, nhưng nay nó sang nhà hàng xóm rồi, thôi cậu ngủ thế chỗ nó nhé. Phòng nhỏ, không có giường, hai anh em nằm dưới đất thôi”
“Ừ tớ sao cũng được mà, chỉ cần tớ được.....à mà chỉ cần tớ có chỗ nằm là được, tớ dễ ngủ lắm. À mà giờ cũng còn sớm, tụi mình ra ban công ngồi nói chuyện tí được không?’
“Ừ”
[CẢNH: cả 2 ngồi ở trước ban công, nhà Trương Nhân có ban công khoảng hơn 2m vuông]
“Không biết mẹ tớ sao rồi ha?” – Trương Nhân.
“Tớ nghĩ mẹ cậu ổn mà, không có gì đâu, ở hiền gặp lành”
“Tớ cũng mong vậy, tớ chưa làm được gì cho mẹ hết, cả mẹ nằm viện tớ cũng không thể chăm sóc mẹ được, thật là tệ mà”
“Không có đâu, cậu không tệ đâu, ít ra đối với một số người, cậu rất là đặc biệt luôn í”
Trương Nhân quay sang Hạo Nhiên.
“Ai vậy, cậu chỉ tớ với, ngoại trừ ba mẹ tớ”
“Ừ thì....”
Trương Nhân nhìn Hạo Nhiên chằm chằm, Hạo Nhiên không dám nhìn lại, giả lả ngó lên trời.
Trương Nhân tiến sát đến Hạo Nhiên, Hạo Nhiên quay sang nhìn Trương Nhân, cả thân hình của cậu run bần bật, mặt lại ửng đỏ.
“Cậu tính làm gì á?”
“À không, trời hôm nay hơi lạnh mà sao cậu đổ mồ hôi ghê vậy. Trán cậu ướt rồi nè”
Trương Nhân đưa tay thấm mồ hôi trên trán Hạo Nhiên. Hạo Nhiên bất động, im lặng, cảm giác như điện xẹt khắp người.
Cả 2 ngồi thêm 1 lúc nữa, gió lạnh đã bắt đầu thổi.
“Thôi đi ngủ đi Nhiên, cũng muộn rồi”
Chuẩn bị 1 lúc, Trương Nhân phát hiện cái chăn của em mình đã biến đi đâu mất.
“Ủa đâu rồi ta? Cái mền của em tớ đâu rồi?”
“Hay ba cậu đem sang nhà hàng xóm cho nó rồi”
“Cũng có thể, chà, vậy giờ sao, thôi nè, cậu dùng của tớ đi, tớ chịu lạnh được”
“Thôi cậu cứ dùng đi, tớ nằm máy lạnh quen rồi mà”
“Máy lạnh khác, hơi đất khác, hơi đất đến khuya sẽ ngấm vào người cậu, sẽ lạnh lắm, nè, xài đi”
“Tớ có cách này nè”
“Sao?”
“Cậu cứ đắp đi, xong tớ....ôm cậu, thế thì cả 2 sẽ không lạnh”
“Haha, khó vậy cậu cũng nghĩ ra được. Thôi ngủ đi”
Trương Nhân đưa cho Hạo Nhiên, Hạo Nhiên nhất định không lấy.
“Cậu không đắp thì tớ đắp nha, khuya cậu lạnh ráng chịu”
Hạo Nhiên cười, cậu không nói gì. Nằm 1 lúc, cậu chỉ còn nghe thấy tiếng thở của Trương Nhân và tiếng tích tắc của đồng hồ.
“Trương Nhân à, nếu 1 ngày cậu biết, có 1 đứa con trai tự nhiên thích cậu, cậu sẽ làm gì?”
Không thấy Trương Nhân trả lời.
“Tớ nghĩ cậu chưa sẵn sàng, tớ nghĩ cậu cũng sẽ không thể nghĩ có 1 ngày sẽ có 1 đứa con trai thích mình, nên tớ nghĩ, chắc tớ sẽ không muốn nói với cậu điều này đâu”
Trời khuya cũng đã bắt đầu trở lạnh. Hạo Nhiên nằm co ro, cậu chịu hết nổi, đành vòng tay qua ôm Trương Nhân, cậu cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Trương Nhân, tim cậu cũng đập thình thịch, cậu áp sát ngực vào lưng Trương Nhân.
Cậu mong Trương Nhân nghe thấy.
[HẾT CHƯƠNG 9]