Chương 10: Ngày Một Lớn Dần Lên Trong Lòng Nhau

Sáng hôm sau là chủ nhật, Trương Nhân đã dậy từ sớm, Hạo Nhiên hơn 8 giờ mới dậy.

Hạo Nhiên tỉnh giấc, quay sang không thấy Trương Nhân đâu, còn cái chăn thì đang đắp trên người mình.

Cậu chạy xuống nhà, thấy Trương Nhân vừa mới đi chợ về.

“Ủa cậu đi mua gì thế?”

“À tớ ra chợ mua ít đồ ăn tí nấu cơm, cậu sang thì cũng phải có gì cho cậu ăn chứ, tớ nấu không giỏi như mẹ, nhưng chắc ăn cũng được, hy vọng thế” – Trương Nhân.

“Ủa vậy cậu ăn sáng chưa?”

“Chưa, nãy đi vội chưa kịp ăn gì hết á”

“Vậy đợi tớ đánh răng rửa mặt xong đi kiếm gì ăn ha”

“Ừ cậu nhanh đi không người ta dẹp bây giờ”

Hai đứa xuống cuối hẻm, làm mỗi đứa 1 tô bún bò.

Về đến nhà, Trương Nhân lấy ra bịch rau, thảy cho Hạo Nhiên.

“Nè cậu lặt rau giúp tớ đi”

“Hả, lặt rau, tớ có biết làm đâu”

“Dễ lắm, đây tớ chỉ cho, cầm như vậy, lặt cái lá ra, bỏ cái ngọn đi, chỉ lấy lá nấu canh thôi, hiểu chưa?”

“À vậy thì được, đây tớ làm cho”

“Ừ cậu làm đi, tớ đi ướp cá, tí nữa làm món cá kho”

“Ủa cậu biết nấu ăn hả Nhân?”

“Biết chứ, mẹ tớ dạy, hồi còn chưa lên thành phố, mấy ngày mẹ đi làm không có ở nhà là tớ tự nấu không á chứ. Hmm, ăn cũng được thôi chứ không xuất sắc lắm, cậu cố gắng ăn nha”

“Tớ chẳng biết nấu, ở nhà có người giúp việc nấu hết. Cậu nấu thì món gì tớ chẳng ăn được” – Hạo Nhiên.

“Cậu đừng có đùa nha”

“Tớ thiệt lòng mà. À Trương Nhân nè, tối qua cậu nằm xuống là ngủ liền luôn á hả?”

“Đâu có, tớ có ngủ đâu, tớ nằm thế thôi chứ cũng phải nửa đêm mới ngủ mà”

“Ủa chết cha, vậy cậu ấy có nghe những gì mình nói không?” – Hạo Nhiên.

Định hỏi thẳng luôn thì nghe tiếng gõ cửa.

“Ủa ba, ba về hả, mẹ có sao không ba?”

“Mẹ không sao, làm việc nhiều nên kiệt sức thôi. Ba về lấy ít đồ, rồi lại quay lên bệnh viện”

“Ủa con cũng đến hả” – ba Trương Nhân nhìn thấy Hạo Nhiên.

“Dạ lớp trưởng mới đến hồi sáng. À ba có lấy cơm không, ba ở đợi con tí con nấu cơm xong ba mang vào cho mẹ luôn”

“À thôi hai đứa tự nấu ăn đi, ba mua cháo cho mẹ, mẹ chưa ăn cơm được”

“Dạ”

Ba Trương Nhân lên lầu lấy ít đồ xong lại đi tiếp.

“Ủa Nhân? Ba cậu làm nghề gì á, ba cậu hiền lắm luôn”

“À ba tớ làm tài xế, ai kêu thì chạy thôi, mùa này chưa đi nhiều chứ mấy tháng cuối năm, có khi ba tớ không có mặt ở nhà luôn”

“À vậy bác cũng vất vả ha, mẹ cậu thì buôn bán”

“Ừ cũng mấy chục năm rồi á, từ lúc chưa có tớ luôn, xong giờ tớ sắp 18 tuổi luôn rồi này. À còn ba cậu, ba cậu làm gì?”



“Ba tớ cũng làm công ty bình thường thôi, nhưng may mắn là công ty do ông nội để lại nên cũng là của nhà tớ luôn, công ty làm về tập vở này kia của học sinh á”

“À, vậy nhà cậu có điều kiện đó, mà được cái cậu không có hư, mẹ tớ hay nói ở cái tuổi này, nếu không được giáo dục tốt, con cái dễ hư lắm, đặc biệt là nhà giàu như cậu á”

“Ba tớ thì chiều tớ, nhưng ông cũng khó lắm, không phải cái gì cũng cho, nhưng được cái đó giờ ông ít khi từ chối tớ điều gì”

“Vậy ba cậu thương cậu đó, chắc ông nghĩ cậu không còn mẹ, nên ông muốn bù đắp tình thương. Cậu lặt rau xong chưa, đưa qua đây tớ rửa”

“À Trương Nhân, cậu cho tớ thử chiên trứng xem sao, tớ cũng muốn làm”

Trương Nhân lục trong tủ lạnh, còn 2 quả, lấy đưa cho Hạo Nhiên.

“Nè cậu làm đi, làm sao cho coi được đó nha, gia vị ở tủ trên, cậu muốn nêm nếm gì tùy thích”

“Để đó tớ làm cậu xem”

Trương Nhân để Hạo Nhiên tự làm, cậu quay sang chuẩn bị đem cá đi kho và chuẩn bị nấu canh.

Trương Nhân làm 1 lèo, quay sang thấy Hạo Nhiên cũng vừa chiên xong 2 quả trứng.

“Nè cậu xem đi, cũng rất gì và này nọ chứ!’

“Phần hình cũng tạm ổn, để tớ nếm thử xem sao”

Trương Nhân gắp 1 miếng, cậu ăn thử.

“Trời đất, nhà cậu là vựa muối hay sao á, mặnnnnnnn quáaaaaa”

“Ủa vậy hả, tớ nêm gia vị từ hũ này nè.....Thôi chết, đây là muối mà, tớ định nêm đường”

“Biết thể nào cũng có chuyện mà, thôi để đó tớ làm cho”

Trương Nhân lấy cái trứng ra, cắt nhỏ cho vào chén, sau đó cậu vắt chanh vào, trộn 1 lúc rồi đổ nước cốt chanh đi, bắc chảo lên cho trứng vào đảo lại.

“Đây cậu nếm xem còn mặn không?”

“.....à, không còn mặn nữa, tài quá” – Hạo Nhiên.

“Đây cậu nếm thử cá kho với canh rau xem”

Hạo Nhiên đưa lên thử 1 miếng.

“Sướиɠggggggggggg”

“Haha, thôi dọn dẹp đi xong chờ tớ cắm cơm cái 15 phút là ăn được”

[CẢNH: cơm canh đã được dọn lên]

“Ăn đi Nhân, tớ đói bụng rồi”

“Cậu ăn tác phẩm cậu đi kìa haha, nghĩ sao muối mà nhìn thành đường”

“Lâu lâu tớ mới nấu ăn mà haha”

“Cậu ăn cá kho đi, tớ làm nhiều lắm”

“Um, à Nhân, ăn xong tớ rửa chén cho, mà tớ nhờ cậu cái, cậu giúp tớ gội đầu được không, kiểu như có 10 ngón tay gào lên đầu mình đó, tớ thích ai làm vậy cho mình lắm”

“Ừ ăn xong đi tớ làm cho”

Hạo Nhiên rửa chén xong, lấy cái ghế ra ngồi ngay giữa nhà, cậu cởi cáo áo đang mặc trên người ra để khỏi bị dính xà bông.

Phía trước cơ thể cậu rất ổn, ngực phát triển nở nang, cậu cũng khá trắng, bụng cũng có cơ, vai cũng rộng đều.

“Giờ làm sao đây?” – Trương Nhân hỏi.

“Cậu lấy ít xà bông đổ ra hai tay, xong cậu gào lên tóc tớ, cứ thế mà chà xát thôi”

“Ờ để tớ làm, mà làm mạnh hay nhẹ đây?”

“Càng mạnh càng tốt”



Đoạn, Hạo Nhiên ngồi cho Trương Nhân gội đầu, Hạo Nhiên cứ quay đầu sang Trương Nhân để nói chuyện, cậu phải nắm đầu Hạo Nhiên bẻ lại.

“Ngồi yên”

Hạo Nhiên đưa tay lên đầu, bóp 1 ít bọt, cậu vụt vào mặt Trương Nhân, bị bất ngờ, Trương Nhân phản kháng lại, cậu kéo tay Hạo Nhiên, Hạo Nhiên trượt chân té và nằm đè lên Trương Nhân.

Cả 2 chết trân nhìn nhau, không ai nói được gì.

Phải 5 giây sau, Trương Nhân đẩy Hạo Nhiên ra.

“Cậu đó, nhây quá nha. Thôi đi gội lại đi, dơ hết rồi kìa”

“Haha, ừ”

[CẢNH: Trương Nhân đang soạn bài vở cho ngày mai]

“À Nhân nè, tớ có mang bài vở sang đây, môn Sử với môn Toán, cậu dò bài với chỉ tớ làm Toán với’

“Cũng được, cậu lấy ra đi”

[CẢNH: Trương Nhân đang trả bài cho Hạo Nhiên]

“23/10/1992, Hiệp định hòa bình về Campuchia được ký kết tại Paris” – Hạo Nhiên.

Trương Nhân lấy cây đũa đánh vào chân Hạo Nhiên.

“1991”

“À à quên” – Hạo Nhiên gãi đầu.

Hạo Nhiên học rất nhanh, chỉ 15 phút đã xong hết bài.

[CẢNH: Hạo Nhiên dắt xe chuẩn bị về]

“Cảm ơn cậu nhiều từ hôm qua đến hôm nay nhé”

“Không có gì đâu, khi nào rảnh cậu lại sang chơi nhé”

“Không lẽ Trương Nhân bật đèn xanh cho mình hả ta?” – Hạo Nhiên.

“Thôi cậu về đi để trễ, ngày mai cậu lại sang chở tớ đi học dùm nhé”

“Dĩ nhiên rồi, thôi tớ về đây”

Hạo Nhiên vừa đi ra đầu ngõ thì ba mẹ Trương Nhân về đến.

“Con chào 2 bác con về”

2 ông bà chở nhau trên xe không nhìn thấy, chạy vượt qua nên khi nghe Hạo Nhiên gọi thì quay đầu lại.

“Ờ về nha con”

[CẢNH: Trương Nhân đỡ mẹ vào nhà]

“Mẹ có sao không? Mẹ đỡ chưa”

“Mẹ đỡ rồi con, mẹ không sao đâu, con ăn uống gì chưa, ba có mua cơm cho con đó”

Ba Trương Nhân bước vào.

“Cơm nè con, ăn luôn đi cho nóng, chạy qua kêu em về”

“Dạ, để con kêu em về, ba mẹ chờ con tí”

Chờ Trương Nhân đi khuất, ba cậu quay sang mẹ cậu.

“Để anh lựa lời nói với con nó”

[HẾT CHƯƠNG 10]