"Để tôi... suy nghĩ về điều này, tôi sẽ liên lạc lại với cậu."
"Được, tôi chờ cậu." Ngụy Đông vừa nói vừa nhìn Hoắc Miện đầy yêu thương.
Sau khi Hoắc Miện rời khỏi nhà hàng, cô đi thẳng đến bệnh viện. Em trai cô vẫn chưa tỉnh, vẫn đang nằm ở phòng VIP.
Trong khi đó, trạng thái tinh thần của mẹ cô ngày càng tồi tệ. Cô trở nên ngày càng lo lắng hơn, trông như thể cô sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
Hoắc Miện mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế dài bên ngoài phòng VIP.
"Hoắc Miện."
"Y tá trưởng." Hoắc Miện nhận ra người đến, khó khăn nói.
"Tôi đã nghe nói qua chuyện của cô rồi, mấy ngày tới tôi cho phép cô được nghỉ phép, cô trước hết chăm sóc cho em cô đi."
"Cảm ơn, y tá trưởng."
"Chuyện của cô mọi người đều biết hết rồi. Mấy người ở Khoa Phụ Sản đã gom góp cho cô được 5.000 tệ rồi, cầm đi, nếu không đủ chúng tôi sẽ nghĩ cách khác."
"Không, tôi không thể lấy được..." Hoắc Miện nói, cảm thấy khó xử.
"Cầm lấy đi, nó chỉ là một chút tấm lòng của chúng tôi... chúng tôi đều mong muốn em trai của cô sớm khỏe lại."
Cô cầu xin Ninh Trí Viễn, nhưng vô ích. Cô cầu xin các bạn cùng lớp, nhưng tất cả bọn họ đều nói ra điều kiện của mình. Có thể nói là như xát muối vào vết thương thì hơi quá, nhưng họ chắc chắn là những kẻ chiếm cơ hội. Cô không thể nào biết ơn hơn khi các đồng nghiệp của cô đã giúp đỡ cô mà không cần điều kiện hay yêu cầu gì khác.
Có một sự thật là, lòng tốt chỉ thật sự có giá trị khi đặt đúng chỗ, đúng người. Hoắc Miện đã toàn tâm toàn ý trong nửa năm kể từ khi cô bắt đầu làm việc ở khoa sản phụ. Cô đã làm tất cả các loại công việc bẩn thỉu, thường xuyên nhận các ca làm việc của đồng nghiệp mà họ không muốn, vì vậy cô rất được yêu thích trong khoa. Mặc dù Y tá trưởng rất nghiêm khắc, nhưng cô ấy vẫn là một người rất có đạo đức và tốt bụng.
"Tôi có việc phải rời đi. Cố gắng kiên cường thời gian này, em trai cô vẫn đang cần cô." Y tá trưởng vỗ vai Hoắc Miện, quay người rời đi.
Ngay sau đó, một tin nhắn Wechat đột nhiên hiện lên.
Hoắc Miện cầm điện thoại lên xem, là của Chu Linh Linh.
"Mình nghe nói cậu mượn tiền Ngụy Đông?"
"Phải."
"Đừng mượn tiền cậu ta. Cậu không biết cậu ta muốn gì ở cậu sao? Cậu đừng bị mắc bẫy của cậu ta."
“Sao cậu không nói Ngụy Đông đang bị sập bẫy của tớ?”
"Đừng có ngớ ngẩn, cậu đang nói cái gì vậy? Tớ không đùa đâu. Cậu ta sẽ không bao giờ cho cậu mượn tiền mà không có điều kiện." Chu Linh Linh tức giận đáp.
"Phải, cậu ấy có đưa ra điều kiện. Cậu ấy muốn đính hôn với tớ, trong vòng một tháng sẽ kết hôn."
"Vậy cậu nghĩ sao?"
"Tớ muốn đồng ý."
"Cậu bị điên à? Cậu muốn lấy một người như cậu ta sao? Cậu không biết cậu ta là người như thế nào sao?" Chu Linh Linh lúc này vô cùng kích động.
“Linh Linh, dù sao mình cũng phải lấy chồng, không gả được cho người mình yêu thì gả cho ai khác cũng đâu còn quan trọng”
Chu Linh Linh bên kia im lặng.
Một lúc sau, Chu Linh Linh mới cẩn thận hồi đáp: "Miện,
cậu đã từng nghĩ tới việc nhờ Tần Sở giúp đỡ chưa? Biết đâu cậu ấy có thể giúp cậu."
"Tớ thà gả cho Ngụy Đông chứ không cầu xin Tần Sở."
Chu Linh Linh thấy Hoắc Miện kiên quyết như vậy thì không nói gì nữa.
Sau khi Ngụy Đông rời khỏi nhà hàng, anh ta trở nên vô cùng hạnh phúc. Anh biết Hoắc Miện bây giờ đang rất cần tiền, việc cô đồng ý với điều kiện của anh chỉ là vấn đề thời gian.
Vì vậy, anh đã nói với lớp trưởng, Hàn Húc chuyện này.
Tin đồn này nhanh chóng lan truyền đến các bạn cùng lớp khác, người này truyền miệng cho người kia.
Tần Sở đang họp ở công ty thì một yêu cầu kết bạn đột nhiên xuất hiện từ ứng dụng Wechat của anh.
Đó là bạn học cấp ba của anh, Lưu Tử Doanh. Vốn dĩ Tần Sở không muốn để ý đến, nhưng Lưu Tử Doanh lại thêm một câu cùng với yêu cầu kết bạn của cô, điều này đã thu hút sự chú ý của Tần Sở.
"Hoắc Miện sắp kết hôn với Ngụy Đông."
Tần Sở nhìn thấy câu này, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Anh đập điện thoại xuống bàn với một tiếng "bang", khiến tất cả các giám đốc điều hành của GK bị sốc.