Chương 49: Chân thành

Hoắc Miện lắc đầu: "Không lâu, tôi cũng mới đến được vài phút."

"Chúng ta gọi món trước đi, cậu ăn gì?"

"Cái gì cũng được, tôi thật sự không có khẩu vị."

"Phục vụ, lấy 1 combo tình nhân, 1 salad hoa quả với 1 món tráng miệng.

"Vâng."

Sau khi gọi món, Ngụy Đông quay sang nhìn Hoắc Miện với vẻ mặt vui vẻ.

"Hoắc Miện, em cậu thế nào rồi?"

"Cũng không được ổn lắm, chúng tôi vẫn đang chờ cuộc phẫu thuật thứ hai."

"Đừng lo lắng, em ấy sẽ khỏe lại sớm thôi."

"Cảm ơn cậu."

Sau vài lời hỏi thăm lịch sự qua lại, Ngụy Đông liền đề cập đến vấn đề tiền bạc.

"Hôm nay tôi không mang tiền mặt, mang theo nhiều tiền mặt như vậy không tiện. Ngày mai tôi đến công ty, tôi nhờ phòng tài vụ chuyển tiền cho cậu. Cậu chỉ cần gửi số tài khoản ngân hàng của cậu cho tôi qua WeChat là được."

"Cảm ơn cậu, Ngụy Đông. Tôi sẽ trả lại cho cậu sớm nhất có thể, thêm lãi suất nữa, nếu cậu muốn."

"Cậu nói cái gì vậy? Chúng ta là bạn mà, không nên nói chuyện lãi suất, làm như vậy cậu sẽ coi thường tôi."

"Tôi không có ý đó, tôi chỉ rất biết ơn... cậu có thể giúp tôi."

"Đừng cảm ơn tôi, kỳ thực tôi còn có chuyện muốn nói. Có lẽ cậu sẽ thấy tôi đáng khinh, nhưng tôi đều là thật lòng. Hoắc Miện, cậu không cần trả lại tiền cho tôi, tôi chỉ có một yêu cầu, cậu làm bạn gái của tôi được không?"

Hoắc Miện hơi híp mắt, cô cũng không quá kinh ngạc. Với sự thông minh của mình, cô đã đoán được Ngụy Đông muốn gì.

Không có bữa ăn nào là miễn phí, mọi thứ đều có cái giá của nó.

"Nhưng tôi nghe Linh Linh nói cậu có bạn gái rồi. Tôi không muốn trở thành kẻ thứ ba trong mối quan hệ của người khác." Hoắc Miện đáp.

"Cô ấy không được coi là bạn gái của tôi, giống như một người đào mỏ hơn. Những người phụ nữ đó đều rẻ tiền, đê hèn, hẹn hò với tôi vì tiền chứ không phải vì tôi. Tôi rõ ràng không thể nào chung thủy với người như vậy. Nhưng cậu thì khác, tôi thích cậu từ hồi cấp 3. Hoắc Miện, hãy cho tôi một cơ hội đi, tôi sẽ đối tốt với cậu. Tôi không đùa giỡn, bây giờ chúng ta có thể đính hôn, một tháng sau sẽ cưới. Sau khi kết hôn , tôi sẽ mua cho cậu nhà lầu xe hơi, để cậu sống thoải mái, tôi cũng sẽ chăm sóc cho mẹ và trai cậu mãi mãi."

Ngụy Đông vươn tay nắm lấy tay Hoắc Miện. Tuy nhiên, anh còn chưa kịp chạm vào, Hoắc Miện đã giơ tay lên vuốt tóc như cố ý tránh đi, tránh cho sự va chạm khó xử.

"Ngụy Đông, cậu không thích những người đào mỏ hay những phụ nữ hẹn hò với cậu chỉ vì tiền. Làm sao cậu có thể chắc chắn rằng tôi không hẹn hò với cậu vì mục đích đó? Tôi không phải là thần thánh. Tôi có lòng tham và ham muốn của riêng tôi. Trong truyện cổ tích hay chương trình truyền hình đều là hư cấu, những người phụ nữ hoàn hảo như thế không hề tồn tại. Đừng quá kỳ vọng và ảo tưởng vào những gì tôi không có, bởi vì có một sự khác biệt giữa thực tế và tưởng tượng. "

Hoắc Miện đã từng nói những lời này với Ngụy Đông, nhưng có vẻ như anh ta không coi trọng lời cô nói.

"Không, cậu không phải như vậy. Nếu cậu thực sự là kẻ đào mỏ, thì đã không chia tay với Tần Sở từ nhiều năm trước. So với GK, gia đình tôi không đáng một xu." Ngụy Đông nói.

Hoắc Miện nghe thấy tên Tần Sở, trong lòng cũng có phần đau xót.

Tần Sở là một phần quá khứ mà cô không thể nào quên được...

"Hoắc Miện, tôi thật lòng thích cậu, cho tôi một cơ hội đi." Ngụy Đông lại cầu xin, trên mặt lộ ra vẻ chân thành.