Chương 40: Quay lại những ngày trước đây

Hoắc Miện bị bỏ lại một mình đứng trước đồn cảnh sát, gió thổi làm tóc cô rối tung lên. Cô là người đã bảo lãnh cho Ninh Trí Viễn mà, rốt cuộc chuyện này là sao?

Khi Miện đang phân vân giữa việc đi taxi quá đắt đỏ hay bắt xe buýt đến Bệnh viện Nhân dân số 1, thì chiếc Audi R8 lại quay trở lại, giống như biết phép thuật vậy. Chỉ mất chưa đầy năm phút rời đi rồi quay lại.

"Đi nào."

"Làm sao anh có thể quay trở lại nhanh như vậy? Anh ấy đâu rồi?"

"Anh ta ở khách sạn phía trước." Tần Sở trả lời.

Hoắc Miện không nói nên lời, hiệu suất làm việc của Tần Sở thật sự là...

"Mau vào đi."

Hoắc Miện ngừng lải nhải, mở cửa ngồi vào ghế phụ.

Sau một hồi im lặng, cô chậm rãi hỏi: "Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do anh sắp đặt sao?"

Tay Tần Sở trên vô lăng hơi khựng lại. Anh quay đầu liếc nhìn cô, "Em nghĩ anh làm thế này với anh ta sao?"

Hoắc Miện không trả lời...

“Em nghĩ anh sẽ làm chuyện vô lý như vậy sao?” Tần Sở lại hỏi.

Hoắc Miện im lặng. Nhưng Tần Sở nói đúng, người như anh sẽ không làm những chuyện sau lưng như thế này.

Mặt khác, Cao Nhân có vẻ giống như một người sẽ làm ra những chuyện như thế này. Suy cho cùng, trong tâm trí Hoắc Miện, anh vẫn luôn là một chàng trai bồn chồn, kể cả là bảy năm trước.

"Anh có thể không, nhưng bạn của anh có thể."

Khóe miệng Tần Sở giật giật: “Em cho rằng đội trưởng Cục cảnh sát thành phố sẽ bắt giữ, buộc tội một người dân bình thường vì tội uống rượu ở nhà thổ sao?”

***nhà thổ chính là nơi bắt giữ Ninh Trí Viễn chơi gái mại da^ʍ.

"Bây giờ anh ấy đã là người bắt giữ rồi sao?" Hoắc Miện rất ngạc nhiên, cô không ngờ rằng Cao Nhân lại tài cao đến thế.

Bây giờ cô mới nghĩ kỹ lại một chút, đúng thật không có ý nghĩa gì khi đội trưởng cục cảnh sát lại làm một việc như vậy. Hơn nữa, mỗi lần anh ta được cử đi phá án, sẽ có nhiều cảnh sát đi cùng với anh ta. Nếu anh ta buộc tội sai ai đó, mọi người sẽ bàn tán. Đó không phải là một bước đi khôn ngoan.

Quan trọng nhất là, lúc Hoắc Miện điền đơn, viên cảnh sát có nói với cô một câu, cô nhớ lại lời của viên cảnh sát đó.

Anh ta nói, "Thưa cô, bạn trai của cô là một kẻ phạm tội nhiều lần. Đây không phải là lần đầu tiên anh ta vào mấy chỗ buôn bán mại da^ʍ. Khi cô về nhà, cô hãy nói chuyện với anh ta."

Lúc đó Hoắc Miện nghe được có chút kinh ngạc. Cô không bao giờ nghĩ rằng Ninh Trí Viễn, người dịu dàng và ôn hòa như vậy, lại là tội phạm dính đến gái mại da^ʍ.

Nhưng nếu nói là vô tình thì không phải, vì anh ta đã phạm tội rất nhiều lần như vậy. Như được biết, các bác sĩ được cho là những người thích sạch sẽ nhất mà?

Làm sao anh ta có thể chịu ngủ cùng với một cô gái điếm?

Hoắc Miện càng nghĩ càng thấy chán nản. Cô thấy tốt hơn hết là cô không nên nói chuyện, vì vậy cô quay đầu sang một bên nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

Cô không bao giờ nghĩ rằng có một ngày, cô lại có thể ngồi trong xe của Tần Sở, cùng anh một mình rong ruổi trong ánh đèn đêm mờ ảo như bảy năm trước.

Chiếc Audi R8 thực sự chỉ mất chưa đầy 20 phút đã lái về căn hộ của cô, cô còn nghĩ phải mất vài giờ...

Nói thật, cô không dám đối mặt với Tần Sở. Tuy rằng cô hận anh, nhưng cô biết rõ, có đôi khi, hận chính là do yêu mà sinh ra.

Nếu không, anh sẽ chỉ là một người xa lạ với cô khi họ gặp lại nhau. Tại sao trái tim cô lại đập mạnh như vậy?

"Miện." anh nhẹ nhàng gọi tên cô.

Hoắc Miện quay đầu lại, ánh mắt mơ hồ. Có lẽ chính bầu không khí đêm hôm đó đã hoàn toàn lay động trái tim cô.

"Bảy năm qua em thế nào?" Tần Sở đã giữ câu hỏi này trong một thời gian. Bảy năm qua cô thế nào khi không có anh bên cạnh?