Chương 39: Đưa đi

"Được rồi, đến đây điền vào đơn này đi." Một cảnh sát dẫn Hoắc Miện sang một bên.

Tần Sở im lặng, không ai biết anh đang nghĩ gì.

"Sao rồi? Điên lên rồi sao? Tôi không nghĩ lại trùng hợp như vậy, ai mà biết bạn trai của Hoắc Miện lại nằm trong số tội phạm chúng tôi vừa bắt chứ?"

"Họ đã chia tay rồi." Tần Sở bình tĩnh nói.

"Ha, làm sao cậu biết? Tin tức của cậu chắc chắn là mới nhất." Cao Nhân cười nói.

Tần Sở im lặng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Hoắc Miện...

Sau khi Hoắc Miện đóng 2.000 tệ tiền bảo lãnh, cô thở dài...

Hai nghìn nhân dân tệ cuối cùng còn lại từ tiền thưởng của cô giờ đã hết. May mắn thay, cô sẽ được nhận tiền lương trong vài ngày nữa, nếu không cô sẽ không thể sống sót nỗi trong thời gian này.

Sau khi trả tiền, cô đi vào phòng giam. Ninh Trí Viễn vẫn còn say, ngủ gà ngủ gật. Còn có những vết son môi đỏ trên quần áo của anh.

Cô hiểu rằng anh hẹn hò với Hạ Mạn chỉ là nhất thời.

Nhưng mà, tại sao Ninh Trí Viễn lại bị bắt vì tội đó? Thật bất ngờ, vì anh luôn tỏ ra là mình thanh cao.

"Bây giờ cô có thể đưa anh ta về. Dạy cho anh ta một bài học, tại sao anh ta lại làm chuyện như vậy với một cô bạn gái xinh đẹp như vậy chứ? Anh ta thực sự đã coi thường cô." cảnh sát nói không ngừng.

Hoắc Miện lúng túng gật đầu. Sau đó, cô dùng hết sức kéo Ninh Trí Viễn lên, lôi anh ra ngoài.

Tần Sở lập tức mất bình tĩnh khi nhìn thấy Hoắc Miện dìu Ninh Trí Viễn đang say xỉn đi ra ngoài.

"Để anh." Hoắc Miện chưa kịp phản ứng, Tần Sở đã kéo Ninh Trí Viễn qua, tự mình dìu anh ta.

"Sao anh ở đây?"

Hoắc Miện nhìn Tần Sở vô cùng kinh ngạc.

"Anh... cũng... là một trong những... tội phạm bị bắt hả?" Sắc mặt Hoắc Miện dần tái nhợt.

Nếu biết Ninh Trí Viễn phạm tội như vậy chỉ khiến cô thất vọng, còn khi biết Tần Sở cũng phạm tội như vậy khiến cô rất đau lòng.

"Em đang đùa à?" Tần Sở sắc mặt nghiêm túc nhìn Hoắc Miện đáp lại.

Lúc này, Cao Nhân lập tức đi tới, giải thích nói: "Là tôi gọi Sở tới, muốn cho cậu ta thấy bạn trai hiện tại của bạn gái cũ của cậu ta là người như thế nào."

Hoắc Miện nhìn thấy Cao Nhân, nhìn đồng phục cảnh sát của anh ta. Sau đó, cô ngay lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Cô cười chế giễu, "Anh không có việc gì khác để làm à?"

"Hả? Cô nói gì vậy?" Cao Nhân trả lời cùng với một cái nhìn.

Anh còn chưa nói xong, Hoắc Miện đã tức giận xoay người đi ra ngoài.

Tần Sở kéo Ninh Trí Viễn đi theo cô ra ngoài.

"Họ thật kỳ lạ, tôi nghĩ mình đang làm điều tốt mà." Cao Nhân vuốt cằm nói một mình.

Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, Hoắc Miện quay lại nói: "Được rồi, giao anh ấy cho tôi đi."

"Em tính làm gì? Định đưa hắn về chỗ của em sao?"

"Tôi phải đưa anh ấy đi đâu nữa đây?" Hoắc Miện hỏi.

"Không, anh không cho phép." Tần Sở lạnh lùng nói.

Hoắc Miện cảm thấy khó hiểu: "Tần Sở, chuyện này anh không có quyền nói. Thứ nhất, chúng ta không có quan hệ gì. Thứ hai, tôi chỉ ở đây để bảo lãnh cho Ninh Trí Viễn, với tư cách là một người bạn."

"Đừng nói nữa, anh sẽ thu xếp cho anh ta." Sau đó, phớt lờ sự phản đối của cô, Tần Sở nhét Ninh Trí Viễn vào chiếc Audi R8 của mình.

"Này, anh đưa anh ấy đi đâu?" Hoắc Miện lo lắng hỏi.

"Ném xuống biển cho cá mập ăn." Tần Sở phóng xe đi rất nhanh.