"Uhm, về cơ bản, anh có thể hiểu như vậy." người đàn ông trung niên nghiêm nghị nói, mặc dù hơi lúng túng.
Ông cảm thấy rất mệt khi phải nói chuyện với đứa trẻ này.
"Vậy anh nói cho tôi biết, ai nói với anh là tôi không có bạn gái?" Tần Sở khoanh tay nhìn người đàn ông trung niên, hỏi.
Người đàn ông trung niên sững người trong giây lát. Sau đó, ông ta lập tức lấy ra một bộ tài liệu khác, xem qua một lượt rồi ngẩng đầu lên trả lời: "Bác sĩ Tần, chúng tôi đã có điều tra qua một chút. Mấy năm nay, chúng tôi phát hiện anh không có quá mức thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào."
“Vậy tại sao anh không nghĩ tôi là gay?” Tần Sở tiếp tục hỏi.
"Bởi vì theo điều tra của chúng tôi, anh cũng không có tiếp xúc nhiều với bất kỳ người đàn ông nào." người đàn ông trung niên trả lời rất chân thành.
Tần Sở không nói nên lời, xem ra những người này đã điều tra anh rất kỹ càng. Họ thậm chí đã điều tra tất cả những người đàn ông và phụ nữ xung quanh anh, có lẽ cũng đã điều tra tất cả người nhà của anh.
"Cầm những tài liệu này đi, tôi không cần." Tần Sở kiêu ngạo nói. Anh vẫn chưa hồ đồ đến mức đi hẹn hò mù quáng. Có thể mấy năm qua anh không có trăm nữ nhân yêu anh, nhưng ít nhất đã có tám mươi nữ nhân đã bày tỏ tình yêu với anh. Những người ngưỡng mộ này đều đến dưới nhiều hình thức khác nhau, nhưng tất cả đều không đáp ứng được tiêu chuẩn của anh.
"Sao anh lại từ chối? Đây là thành ý của sếp chúng tôi."
"Tôi hỏi anh câu này, cấp trên của anh có quyền bắt cóc nữ nhân, ép gả cho tôi sao?" Tần Sở nghiêm túc hỏi.
Đôi môi của người đàn ông trung niên hơi nhếch lên trước câu hỏi của anh.
"Tôi... không nghĩ vậy." Cho dù cấp trên của ông ta có quyền lực đến đâu, ông ta vẫn không thể bắt cóc ai đó rồi ép buộc người ta kết hôn. Điều này là nghiêm cấm vì đất nước coi trọng nhân quyền.
"Vậy thì bỏ đi. Tôi đang yêu một người, nhưng nếu các người không thể bắt cóc cô ấy, bắt cô ấy cưới tôi, vậy thì không cần phải nói gì nữa."
"Vậy thì có lẽ chúng tôi có thể giúp anh theo cách khác...?"
"Tôi không cần giúp đỡ." Tần Sở mời khách rời đi.
Người đàn ông trung niên khẽ thở dài nghĩ thầm, đứa trẻ này ngay cả bản thân muốn gì cũng không chịu nói ra, mình còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thì sao có thể trở về gặp ông chủ đây?
Do đó, ông quyết định tự mình giải quyết vấn đề ...
- Ba ngày sau -
Thành phố C đột nhiên đưa ra một thông báo: ba ngày trước, một quan chức cấp cao đã đến thành phố Jing để xem xét tình hình kinh tế của thành phố. Vị quan chức bày tỏ sự hài lòng đối với một trong những doanh nghiệp hàng đầu, là Tập đoàn GK, sau chuyến thăm chuyên sâu.
Sau khi thông báo này được công bố, các phương tiện truyền thông lớn bắt đầu in ra, đăng nó...
Đồng thời, cổ phiếu của tập đoàn GK đã tăng 25% vào cuối ngày hôm đó.
Tần Ngọc Dân đã vô cùng vui mừng khi biết tin này. Có vẻ như giao GK cho con trai mình là một lựa chọn đúng đắn.
Ông không biết làm cách nào mà con trai mình có thể tiếp xúc được với vị quan chức của thành phố Jing này, nhưng tập đoàn của ông chắc chắn được hưởng lợi từ việc này.
- Vào buổi tối -
Tần Sở về đến nhà đã là 8:30 tối.
"Sở, ăn cơm chưa?" Bà Tần nhiệt tình hỏi.
"Ăn rồi." Tần Sở đáp sau đó anh đi về phía cầu thang.
"Sở, hôm nay ta đã xem tin tức, con rõ ràng đã chứng minh ta là người sai rồi, ta rất tò mò con làm sao cùng vị quan chức kia tiếp xúc được." Tần Ngọc Dân hỏi sau đó đặt tờ báo xuống.
"Với cuộc sống đã được sắp đặt của con." Sau câu trả lời ngắn gọn này, Tần Sở quay người đi lên lầu.
Nếu xảy ra điều bắt trắc trong cuộc phẫu thuật đó, anh sẽ phải ngồi tù, ăn cơm tù cho hết đời.
Nhiều người ngưỡng mộ, ghen tị hoặc thậm chí ghét bỏ vẻ ngoài đặc biệt của một người, nhưng chỉ một số ít biết đằng sau vẻ ngoài rạng rỡ của một người đã phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực.
"Thái độ của nó là sao?" Tần Ngọc Dân tức giận.
"Ngọc Dân, con trai chúng ta dạo này công việc rất bận rộn, thông cảm cho nó đi. Hiện tại tập đoàn đang phát triển ổn định, đây chẳng phải là điều ông mong muốn nhất sao?" Bà Tần lên tiếng ủng hộ con trai mình.
- Tại Bệnh viện Nhân dân số 1 -
Trong ca trực đêm, Hoắc Miện tình cờ gặp Ninh Trí Viễn ở đại sảnh.
Anh ấy dường như vừa mới tan ca. Anh ấy mặc một chiếc áo phông màu xanh, kết hợp với quần kaki màu be và giày thể thao màu trắng, trông anh ấy khá bảnh bao và chỉn chu.
Cô đã quên mất rằng họ đã không gặp nhau trong nhiều ngày.
"Hoắc Miện." anh ngăn cô lại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Trí Viễn bằng ánh mắt bình tĩnh, giống như đang nhìn bất kỳ người đồng nghiệp nào khác.
Ninh Trí Viễn có phần thất vọng trước phản ứng của Hoắc Miện, anh cho rằng ít nhất cô sẽ vui khi gặp anh.
"Anh cần gì ở chỗ tôi sao?" Hoắc Miện bình tĩnh hỏi.