Chương 35: Phần thưởng

"Vâng, tôi đến ngay."

Sau khi rời Bệnh viện Nhân dân số 4, cô bắt một chiếc xe buýt khác để trở lại Bệnh viện Nhân dân số 1.

- Bên trong phòng y tá trưởng -

"Hoắc Miện, tôi đã nói với viện trưởng bệnh viện về yêu cầu của cô, ông ấy đã đồng ý. Tiền thưởng của cô đây."

Sau khi cô ấy nói xong, y tá trưởng đưa cho cô một phong bì giấy màu nâu.

Hoắc Miện nhận phong bì, phát hiện ra nó khá nặng. Cô ngạc nhiên hỏi: "Y tá trưởng, trong này bao nhiêu tiền?"

"Hai vạn tệ."

"Nhiều vậy?" Hoắc Miện sửng sốt.

"Viện trưởng bệnh viện cho biết ca phẫu thuật này rất quan trọng, quan chức đã tỉnh dậy, cũng đang hồi phục rất tốt. Ông ấy muốn đảm bảo rằng mọi nhân viên bệnh viện tham gia đều được khen thưởng xứng đáng."

"Cảm ơn y tá trưởng. Cũng xin cảm ơn viện trưởng giùm tôi."

"Cô không cần cảm ơn tôi, cô rất xứng đáng nhận được phần thưởng này. Hơn nữa, cô cũng đã rất mạo hiểm rồi."

Hoắc Miện cười, không nói gì…

Với hai vạn tệ này, cô sẽ có thể trả hết nợ cho Linh Linh. Điều này thật tuyệt vời!

Cảm giác không nợ nần ai thật tốt...

"Hoắc Miện, tôi có thể hỏi cô một câu riêng tư được không?"

"Y tá trưởng, cứ tự nhiên."

"Thật ra tôi có nghe nói về chuyện của cô. Cô học rất giỏi ở trường trung học, thậm chí còn nhận được nhiều lời mời và học bổng toàn phần từ các trường y ở nước ngoài. Điểm thi đại học của cô là 697 trên 700, đủ điều kiện vào Đại học Jing ở thủ đô, nơi có chương trình y tế tốt nhất ở nước ta. Tuy nhiên, tại sao cô lại chọn chương trình y tế ở địa phương? Với tài năng và kiến

thức của cô khi đó, cô có thể trở thành một bác sĩ xuất sắc chứ không phải là một y tá thực tập bình thường như bây giờ."

"Đó... là lựa chọn của riêng tôi. Ai cũng đều có quyết định của riêng mình, tôi cũng vậy." Hoắc Miện cười khổ trả lời.

"Tôi đã theo dõi cô trong sáu tháng nay. Tinh thần làm việc của cô rất tốt, cô khá thông minh và có năng khiếu, cô có thể hiểu các nguyên tắc y học một cách nhanh chóng. Tôi nghĩ rằng thật lãng phí nếu cô tiếp tục làm việc ở đây. Mỗi năm, bệnh viện của chúng ta sẽ cử những cá nhân có tài năng đi du học, khoa chúng ta cũng có một vị trí. Đơn đăng ký bắt đầu vào tháng 7 năm nay, cô sẽ có cơ hội trải qua 8 tháng ở Canada. Nếu cô bằng lòng..."

"Cảm ơn y tá trưởng, nhưng tôi thật sự không cần. Hãy để cơ hội này cho người khác, tôi chỉ là... một y tá bình thường."

Nói xong, Hoắc Miện cung kính cúi đầu chào y tá trưởng rồi xoay người rời đi.

Y tá trưởng nhìn Hoắc Miện đi xa, có chút khó hiểu.

Cô không hiểu tại sao một người tuổi trẻ tài cao như cô ấy lại chọn cách gϊếŧ chết ước mơ của chính mình.

- Ở phía bên kia thị trấn, bên trong văn phòng của chủ tịch tại Trụ sở GK -

Một người đàn ông trung niên mặc vest đen ngồi trên ghế sô pha, đối mặt với Tần Sở đang ngồi đối diện.

Anh ta là người đàn ông trung niên sáng hôm đó cùng tám đặc công đến trang viên nhà họ Tần đón Tần Sở.

"Bác sĩ Tần, ca phẫu thuật của quan chức đã diễn ra vô cùng tốt đẹp. Sau giai đoạn nguy kịch tối qua, máy bay quân sự của chúng tôi đã chở ông ấy về thành phố Jing để nghỉ ngơi và hồi phục. Xin cho phép tôi thay mặt quan chức cảm ơn anh. Tôi nghe theo lệnh của quan chức đến đây nói chuyện với anh, tìm hiểu xem chúng tôi có thể giúp gì cho anh."

"Các anh đang tặng tôi một phần thưởng như một lời cảm ơn?" Tần Sở trả lời bằng một câu hỏi của riêng mình.

"Vâng, đúng vậy. Nếu có bất cứ điều gì anh cần, hãy cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Vậy anh cho rằng hiện tại tôi thiếu cái gì?" Tần Sở lại hỏi.

Người đàn ông trung niên sững người, không biết phải trả lời như thế nào. Là chủ tịch tập đoàn GK, Tần Sở thực sự không giống như một người thiếu thốn bất cứ thứ gì.

Một lúc sau, người đàn ông trung niên lấy ra một tập hồ sơ đặt lên bàn. Anh ho nhẹ một tiếng, nói: "Người danh giá như anh quả thực không thiếu thứ gì, nhưng chúng tôi phát hiện ra rằng anh đã 27 tuổi nhưng vẫn chưa có bạn gái. Vì vậy, chúng tôi đã đặc biệt biên soạn cuộc sống của tất cả những người có địa vị xã hội sống ở ba tỉnh phụ cận, đều có gia thế hiển hách, dung mạo xinh đẹp, xin mời xem qua những hồ sơ này, nếu thích bộ nào thì cho tôi biết, tôi nhất định sẽ cố hết sức."

"Nói như vậy, ý của anh là sếp của anh thưởng cho ta, chính là giúp ta tìm bạn gái?" Sau khi nhìn vào hồ sơ, Tần Sở lạnh lùng hỏi.