"Anh không biết mọi chuyện lại trở nên như vậy."
"Tần Sở, buông tha cho tôi đi. Tôi nói thật đấy. Bảy năm không có anh, tôi sống rất tốt. Bây giờ anh trở về, việc đầu tiên anh làm lại là phá rối gia đình tôi, anh có biết là tôi rất hối hận khi yêu anh không? Tôi Lẽ ra không nên với tới người nhà giàu. Nếu không có mối quan hệ yêu đương giữa chúng ta, cha dượng của tôi vẫn còn sống, mẹ tôi cũng sẽ không ghét bỏ tôi như bây giờ. Đã bảy năm trôi qua, anh vẫn không chịu buông tha cho tôi. Bây giờ, tôi đang sống một cuộc sống rất bình yên cho nên xin hãy để tôi yên."
"Em đang nói dối đúng không?" Tần Sở hỏi Hoắc Miện với vẻ đau khổ hiện rõ trong đôi mắt anh.
Hoắc Miện mím môi, chậm rãi trả lời: "Đúng rồi. Sắp tới tôi sẽ kết hôn với Ninh Trí Viễn. Chúng tôi ở bên nhau cũng đã ba năm, tình cảm rất tốt. Cho nên hãy buông bỏ quá khứ đi."
Nghe Hoắc Miện nói xong, Tần Sở vẫn im lặng không nói thêm lời nào.
"Dù sao thì, tôi cũng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa vì chẳng có lý do gì để tôi làm thế. Nếu anh còn gây rắc rối cho gia đình tôi nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát. Thế thôi." Nói xong, Hoắc Miện lấy ra một trăm tệ, để trên bàn rồi rời đi.
Tính cách của cô ấy vẫn giống như bảy năm trước. Cô ấy luôn quyết đoán và không bao giờ do dự hay cẩu thả.
Đó chính là cô gái nhanh nhẹn mà Tần Sở yêu...
Về chuyện xảy ra ở nhà mẹ cô, có lẽ bà đã hiểu lầm ý định đến của anh. Anh thực sự muốn sửa đổi những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Một triệu nhân dân tệ không phải là số tiền nhiều đối với anh, nhưng nó sẽ giúp cuộc sống của họ dễ dàng hơn. Tuy nhiên, mẹ Hoắc Miện không những không nhận mà còn chửi mắng anh. Anh biết rằng anh không chính tay gây ra cái chết của cha dượng Hoắc Miện, nhưng cuối cùng anh vẫn là nguyên nhân khiến điều đó xảy ra.
Người chết không sống lại được, Hoắc Miện hận cũng là điều có lý.
Nhìn chằm chằm hai cốc nước trên bàn, Tần Sở ngồi một mình rất lâu rồi mới rời khỏi quán cà phê.
Sau khi gặp mặt, Hoắc Miện trở về căn hộ của mình mà lòng nặng trĩu.
Cô cảm thấy lời nói của mình rất thẳng thắn, nhưng không chắc Tần Sở có tiếp nhận được hay không.
Họ đã không gặp nhau trong bảy năm, rất nhiều điều đã xảy ra trong thời gian này. Anh ấy ở nước ngoài không có bạn gái sao?
Suy nghĩ của cô bắt đầu chạy lung tung...
Cô bị kéo trở lại thực tại khi nghe thấy tiếng nắm cửa xoay.
Ninh Trí Viễn đẩy cửa bước vào, Hoắc Miện ngạc nhiên.
"Trí Viễn, anh về rồi, đã ăn gì chưa?"
"Ừm." anh trả lời với một biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt sau đó đi vào phòng ngủ của mình.
Anh phớt lờ Hoắc Miện đang ngồi trên ghế, đi thẳng vào trong phòng...
Hoắc Miện đi theo anh vào trong. "Hôm nay anh có chuyện gì sao? Anh có mệt không?"
Ninh Trí Viễn không trả lời; thay vào đó, anh mở tủ quần áo và bắt đầu xếp lại.
"Trí Viễn, anh đang làm gì vậy?"
"Từ giờ trở đi tôi sẽ không sống ở đây nữa." anh nói với giọng lạnh lùng.
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy mặt cô." Câu trả lời của anh rất đơn giản và thản nhiên.
Hoắc Miện im lặng...
"Tôi sẽ chuyển đến sống ở nơi ở mới, tôi sẽ để lại đồ đạc và thiết bị ở đây. Tôi không có ý định trả lại phần tiền đặt cọc của cô. Ba năm qua tôi đã tiêu đủ cho cô rồi, nên tôi sẽ xem tiền đặt cọc là hòa vốn, từ nay về sau chúng ta không nợ nần gì nhau nữa.”
"Trí Viễn, tiền không thành vấn đề."
"Nhưng vấn đề là tôi không có tiền. Ha ha, người yêu cũ của cô giàu cỡ nào? Anh ta là hoàng tử của đế chế kinh doanh GK phải không? Hoắc Miện, tôi thực sự đánh giá thấp cô rồi. Cô lại có một người yêu cũ quyền lực như vậy sao? Cô quen tôi cô muốn gì ở tôi? Cô chỉ lợi dụng tôi để gϊếŧ thời gian của cô thôi à?"